Ngày 20/11 đã đến, The Influencer muốn tìm hiểu về chân dung “người thầy" của các influencer, những người làm trong lĩnh vực nghệ thuật, và đặc biệt là những người bước vào nghề một cách đầy tự nhiên, chứ không phải được đào tạo trong trường lớp bài bản.
Họ học cách làm nghề từ những ai? Đâu là những bài học quan trọng và “khó nhằn” nhất mà họ từng trải qua? Đem những câu hỏi chủ chốt này vào cuộc trò chuyện với Trang Hý - một diễn viên trẻ với xuất phát triển là một “hiện tượng giải trí” qua những video cover dí dỏm, The Influencer đã nhận được những câu trả lời đầy bất ngờ, sâu sắc và cũng rất hóm hỉnh.
Trang Hý bắt đầu được biết đến từ năm 2014, khi cô bạn vẫn còn là một học sinh THPT. Sau khi tung bản cover “Xin anh đừng”, Trang Hý nhanh chóng nhận được sự chú ý nhờ phong cách độc - lạ. Sau khoảng 8 năm hoạt động, Trang Hý bắt đầu đầu tư nghiêm túc hơn cho sự nghiệp diễn xuất của mình, cô có cơ hội tham gia các phim điện ảnh như Em gái mưa, Cà chớn anh đừng đi, Hồn papa da con gái,… Ngoài ra, Trang cũng được nhiều nghệ sĩ như Đức Phúc, AMEE, Phạm Quỳnh Anh ưu ái chọn làm khách mời trong các sản phẩm ca nhạc của mình.
Cùng lắng nghe những chia sẻ của Trang ký trong cuộc trò chuyện cùng The Influencer!
Chủ yếu là mình tự học, qua việc quan sát người khác và từ những trải nghiệm của bản thân. Thầy của mình là tất cả những người mình từng gặp. Dù họ là người xấu hay người tốt, người hợp tính hay không hợp tính, tất cả đều là thầy của mình. Lao vào đời mà kiếm cơm một mình, nên mình phải học từ rất nhiều người, và chủ yếu là tự học, tự quan sát.
Còn nếu để nói về một thời thầy quan trọng nhất, chắc đó sẽ là bố mình. Bố là người giúp mình có nền tảng tốt nhất về thái độ sống.
Mình là con gái duy nhất trong nhà, và lại là người có cá tính nhất. Từ nhỏ mình đã khá quậy nên bố trăn trở nhiều về mình. Nếu ai đó trong nhà cần bị nhắc nhở nhiều nhất, thì người đó chắc chắn là mình. Bình thường bố rất ít nói, nhưng đến khi ngà ngà say bố sẽ hay nói về những băn khoăn trong lòng. Bố lo rằng mình sẽ không có đủ kỹ năng sống, không biết cách ứng xử cho phù hợp.
Bố mình vẫn quan niệm rằng: Chỉ cần mình biết sống chan hoà với xã hội, biết đặt lợi ích chung lên trước, đừng sống khôn lỏi, chỉ cần khôn ngoan tỉnh táo thì ở môi trường nào cũng có thể sống tốt. Đó cũng là kỹ năng mà bố dạy mình nhiều nhất, và là thứ giúp mình sinh tồn cho đến ngày hôm nay. Mình có thể sống một mình vui vẻ như vậy vì ở đâu mình cũng được mọi người đón nhận một cách thoải mái, mình không hề có cảm giác một mình.
Mình nghĩ đó là bài học về sự cho đi. Bố mình là người sống rất tiết kiệm, cần kiệm liêm chính nhưng không bao giờ ngần ngại giúp đỡ người khác, đặc biệt là những người thân thiết. Bố sẵn sàng cho đi mà không tính toán quá nhiều chuyện lợi ích. Bài học này mình được dạy từ nhỏ, và liên tục được khẳng định thêm khi quan sát cách sống của bố.
Từ nhỏ, mình đã không quá quan trọng việc mình có bị thiệt thòi hay không, mình đều luôn nhận được những quả tốt từ việc mình sẵn sàng cho đi trước đã. Người khác có thể khó khăn với mình lúc đầu, nhưng rồi người ta thấy tính tình mình dễ chịu, chẳng tính toán thiệt hơn gì, thì họ cũng thường sẽ chẳng tính toán gì nữa. Đến bây giờ, mối quan hệ của mình với bạn bè xung quanh cũng vậy, rất thoải mái, không tính toàn gì.
Bài học lớn nhất mình trải qua trên hành trình này là phải giữ lấy cá tính và màu sắc của riêng mình. Mình là người khá dễ học hỏi và nhiễm tính từ người khác. Điểm tốt của điều này là mình học rất lẹ. Mình có những người bạn thân thiết quen biết sau khi làm nghề. Mình bị thu hút bởi tài năng và sự cá tính của họ, và mình học được nhiều từ họ trong quá trình làm việc cùng nhau. Thay vì mất thời gian tự mày mò, mình tương tác và làm việc cùng những người mình ngưỡng mộ và được họ truyền cảm hứng. Thế nhưng nếu không cẩn thận, mình lại để sự ảnh hưởng đó làm mất đi cá tính riêng của mình. Bài học ở đây là, chúng ta có thể thoải mái quan sát và học hỏi, thế nhưng sau đó cần biết cách để biến những thứ đã học thành của riêng mình, trở thành những công cụ bổ trợ để tạo dựng được phong cách cá nhân, để vẫn đi đúng với những giá trị chân thật nhất mà mình hướng đến.
Nếu như mình cứ sống một mình, mình sẽ chẳng lo nghĩ gì, và cũng khá tự tin vào bản thân. Mình chỉ sống cho khoảnh khắc trước mắt, không nghĩ quá xa, vậy nên cũng chẳng lo sợ điều gì phía trước. Thế nhưng, khi gần gũi với các bạn, đôi khi mình bị thích tài năng của các bạn quá mà quên mất bản thân mình.
Đôi khi mình tự hỏi là: Ủa sao mình không có tài năng gì hết ta, sao mình không được giỏi giang như các bạn, hay mình cố gắng chưa đủ nhiều?… Sau này mình mới nhận ra rằng: mọi người tốt và mình ngưỡng mộ họ, nhưng không đồng nghĩa với việc mình không tốt. Mình vẫn rất thích những điều mình đang có. Các bạn chơi với mình cũng là vì thích cái nét tính cách của mình, thích cái năng lực khiến mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu, và chính mình cũng có nhiều điều để các bạn có thể học hỏi.
Thời gian vừa rồi mình cũng trải qua nhiều lên xuống, và bắt đầu nhận ra mặt trái của việc được nhìn nhận là người có năng lượng tích cực toàn thời gian.
Từ khi còn đi học, mình đã có ý thức về việc không nên đăng những thứ tiêu cực lên mạng, nó chẳng giúp được gì cho tâm trạng của mình, mà sau này đọc lại còn thấy “quê”… Mình cũng không thích sự tranh cãi, nên cũng hiếm khi công khai thể hiện quan điểm cá nhân về một vấn đề gì đó mà chỉ trao đổi với bạn bè thân thiết. Trong suốt quá trình đó, mọi người luôn nhìn nhận mình rằng “Ui sao con nhỏ này vui dai dữ vậy ta? Nó rất tào lao luôn! Đợi coi nó có hết vui không mà mãi nó không có hết vui”…Thực ra chính mình khi xem lại Facebook cũng thấy vui thiệt, lâu lâu mình buồn chút thôi chứ cuộc đời này nhiều vui đến như vậy cơ mà.
Nhưng cũng vì điều này, mình vô tình chèn ép cảm xúc vào bên trong. Mình hay tự nói là “Không việc gì phải buồn, buồn thì buồn chút hoy, mưa nào mà hổng tạnh”. Mình nghĩ rằng mình tự giải quyết được, chia sẻ cho mọi người xung quanh cũng chẳng để làm gì, mà lại khiến người khác nhìn thấy sự yếu đuối ủ dột của bản thân. Trong một thời gian dài, mình vô tình quên mất rằng mình có quyền được buồn, và việc chèn ép cảm xúc như vậy không hề lành mạnh cho sức khỏe tinh thần. Nó giống như một cái gầm giường bụi bặm, lâu lâu người ta phải quét đi, nhưng mình lại để cái gầm giường đó đến mười mấy năm trời, nó thành một “bãi rác” trong đó rồi. Mình bắt đầu ngửi được mùi “rác” rồi, thì mới bắt đầu cảm thấy phải được xả ra.
Sau một thời gian mình áp lực về mọi thứ, từ chuyện tình cảm đến chuyện công việc, “đống rác” đó trào ra. Lúc đó mình mới thấy rằng mình đã chèn ép bản thân quá lâu, mình không xử lý tốt như mình nghĩ. Thời gian đó ngày nào mình cũng khóc. Trước đây mình nghĩ khóc là yếu đuối và chẳng có tích sự gì. Còn giờ mình thấy rằng, mệt mỏi thì cứ khóc ra đi, cứ than thở với một vài người cũng chẳng sao. Đó là những cảm xúc xứng đáng được quan tâm, và xứng đáng được thể hiện. Những cảm xúc bị chèn ép giống như những người nô lệ bị áp bức vậy. Mình ép họ quá, đến hồi họ không muốn như vậy nữa, thì họ phải vùng lên.
Giờ, mình còn mít ướt hơn hơn cả hồi xưa nữa, ai nói gì xúc động mình cũng có thể khóc được. Nhưng thật ra, mọi người vẫn yêu thích mình như vậy, thích việc mình sống có vui có buồn, vui thì cười còn buồn thì khóc. Chơi với một đứa lúc nào cũng vui vẻ tích cực, mọi người cũng sẽ bị ngợp chứ. Con người thì phải đầy đủ cảm xúc, còn mình trước đây thì cứ như một cái máy móc vậy, lúc nào cũng chỉ thấy vui.
Trước đây, mỗi khi ai đó nói kiểu “Trông trên mạng vui vậy thôi chứ ra đường thấy nó tự kỷ lắm” là mình bị chột dạ. Mọi người biết đến và yêu quý mình vì sự vui vẻ, là đó là điều khiến mình cảm thấy bản thân có giá trị. Nên khi tự nhiên mình buồn, mình thấy như thể mình bị mất đi giá trị đó vậy. Thế nhưng bây giờ, mình tự tin về bản thân. Kể cả có những lúc không vui thì sao đó mình vẫn có thể vui tràn trề, chứ không phải đã lỡ buồn rồi thì sau này sẽ không bao giờ vui được nữa.
Hồi trước mình nghĩ vậy thật đó bạn, hơi lưỡng cực một chút! Lúc nào vui thì vui quá trời quá đất, vui kiểu “Tôi không hề có nỗi buồn. Nỗi buồn là gì? Tôi không định nghĩa được nha mọi người”. Xong đến lúc buồn thì sẽ kiểu “Cuộc đời tôi chưa từng vui vẻ, tôi chỉ đang cố vui thôi chứ thực ra tôi không vui lắm”.
Sau này mình mới nhận ra rằng, lúc nào mình vui thì mình cứ vui, lúc nào buồn thì mình cứ buồn, đâu phải vui xong là không thể buồn và buồn xong thì không thể vui. Đến bây giờ, mình học được cách chăm sóc những cảm xúc đó khá tốt. Có áp lực hay chuyện buồn thì mình sẽ đối diện với nó, chia sẻ với bạn bè thân quen. Và khi họ có chuyện gì, mình cũng sẵn sàng dành cho họ sự lắng nghe như vậy.
Mình sẽ kể tên 5 người bạn thân, 5 người đã có nhiều ảnh hưởng đến cuộc sống cũng như công việc của mình. Người bạn đầu tiên là Nguyễn Thị Vân Anh, Instagram là Lylychuu - một travel blogger. Đây là người bạn đầu tiên mà mình gặp khi đi quay phim ngắn. Đến bây giờ chị vẫn là người cho mình nhiều lời khuyên, đồng hành cùng mình qua nhiều thăng trầm và là người mình có thể hỏi về mọi thứ. Người thứ hai là Kieutrinhxiu, là người dẫn dắt mình trải nghiệm nhiều điều thực tế, và mở ra cho mình nhiều góc nhìn mới về cuộc sống.
Người thứ ba là Kaity Nguyễn, một người bạn đồng hành rất nhiều trên phương diện công việc. Đôi khi mình quên mất mình mong muốn điều gì, ước mơ điều gì hay có những năng lực gì, cảm thấy mình không xứng đáng với công việc hiện tại, bạn sẽ ở bên nhắc nhở mình rằng: “Không, chị hoàn toàn xứng đáng, không có gì phải nghi ngờ điều đó và chị có thể làm được nhiều điều lớn hơn nữa”. Đôi khi mình bị thiếu đi chút động lực, bạn sẽ đốt lên một ngọn lửa về năng lượng công việc và động viên để mình tự tin về bản thân.
Người thứ tư là chị Suni Hạ Linh - một tấm gương về sự nỗ lực. Kể cả khi đi chơi, chị Suni cũng luôn phân chia rất rõ ràng là giờ nào là giờ chơi, giờ nào là tự giác luyện tập. Chị luôn nỗ lực nâng cấp bản thân dù không có sự hối thúc của bất kỳ ai. Và đó là thứ mình còn thiếu. Đôi khi mình nghĩ rằng, sở dĩ mình chưa tạo được một thành tựu gì quá lớn vì mình chưa cố gắng đủ bền bỉ. Vậy nên, mình học được nhiều ở chị Suni sự nỗ lực, kiên trì, và kỷ luật.
Và người thứ năm là Mai Kỳ Hân - một người bạn làm về thời trang. Bạn là người giúp mình tự tin hơn về tính cách của bản thân, được truyền cảm hứng về những giá trị cảm xúc, kết nối với thiên nhiên, và rất nhiều thứ xung quanh.
5 người bạn này bổ sung giúp mình ở rất nhiều phương diện. Họ là 5 cá tính rất khác nhau, nhưng điểm chung là các bạn đều rất cố gắng có sự tập trung để phát triển tài năng, phát triển sự nghiệp của mình. Con người hiện tại của mình là tổ hợp những điều mình học được từ các bạn, bỏ thêm tính cách của mình vô. Nhờ đó, mình cảm thấy bản thân đã tương đối đủ đầy về kỹ năng để sẵn sàng trước những thử thách mới, không còn thấy sợ hãi với điều gì đó quá nhiều.
Mình nghĩ yếu tố đầu tiên là họ cần cố gắng không ngừng. Diễn viên thì sẽ cần đi diễn thật nhiều, phải tập luyện diễn xuất. Ca sĩ thì phải tập hát thật nhiều. Họ cũng cần không ngừng mang lại giá trị, cảm hứng đến cho cộng đồng của mình. Thỉnh thoảng mình hay nghĩ rằng: Mình nói thì tốt đấy, thế nhưng liệu mình đã làm được hết những điều mình nói hay chưa. Mình nghĩ đó là điều rất quan trọng. Dù mình không hoàn hảo và mình sẵn sàng để mọi người thấy mình không hoàn hảo, nhưng mình luôn có ý thức phát triển bản thân từng ngày. Nếu như mọi người theo dõi mình từ lúc mới được biết đến cho tới bây giờ, mình tin mọi người sẽ thấy mình đã thay đổi như thế: về mặt hình ảnh, cá tính, chất lượng các sản phẩm mình tham gia…
Yếu tố thứ hai là phải tìm ra những hướng đi mới. Đến bây giờ, mọi người biết đến mình như một diễn viên, nhưng thực ra trước đây mình được biến đến nhờ quay và hát trên mạng. Sau này thì mình chủ yếu đóng các hoạt động quảng cáo. Do mình có một năng lượng tốt nên đóng quảng cáo khá hợp, mình cũng tự tin nhất với thể loại này. Công việc của mình có thể đa dạng, nhưng tựu chung lại vẫn là sáng tạo. Mình luôn quan sát những điều mình đã trải qua và tìm những hướng đi mới cho mỗi dự án mình có cơ hội làm.
Bất kể các bạn theo đuổi công việc nào, các bạn cần có một niềm tin nhất định vào bản thân. Mình cũng đã làm nghề một thời gian dài mà không có niềm tin vào bản thân, cho đến khi mình thấy điều đó thật sự quan trọng. Nếu không có niềm tin này, chúng ta rất dễ nản chí. Mình phải thấy được những điều xa hơn hiện tại: ngày hôm nay mình làm không được, nhưng nếu mình cứ làm chuyện này 10 lần hay 20 lần, con đường mình đến với thành công sẽ càng rõ ràng hơn.
Trước đây mình nghĩ rằng, mình phải làm được đúng cái thứ mình muốn thì mình mới đi, giữa chừng có những cái khác tới mình cũng sẽ không làm. Mình chỉ dành thời gian để nghĩ, tiên đoán và suy diễn, nhưng phải tới khi mình bước vào giai đoạn không nghĩ nữa mà thực sự hành động, mình mới bắt đầu nhìn rõ ràng mọi thứ, biết mình thích gì và phù hợp với điều gì. Những điều mình nghĩ ở hiện tại, có một phần là tốt, còn nhiều khi chỉ là những suy nghĩ lãng phí cản trở mình mà thôi. Còn khi đã không nghĩ nữa, mà cứ lao vô mà làm thì sẽ nhiều bài học nhớ đời, đôi khi mình sẽ tới được những nơi mà mình không ngờ tới.
Hãy cứ kiên trì và đi tiếp, các bạn sẽ đi tới được nơi mà mình thuộc về. Đó là thông điệp là mình muốn gửi đến các bạn trẻ.
Cảm ơn Trang và chúc bạn mọi điều thuận lợi phía trước!
