Trên TikTok, Minh không chọn đi theo những xu hướng ồn ào hay lối kể chuyện được gọt giũa kỹ lưỡng. Anh xuất hiện như một Việt kiều vừa trở về, cặm cụi tìm hiểu quê hương, đất nước, tìm gia đình, tìm lại cả cội nguồn và chính mình. Mỗi video của Minh giống một mảnh ghép hành trình và cả những góc nhỏ đời thường với món ăn, chuyến đi, câu chuyện truyền cảm hứng… Tất cả đều mang chung một năng lượng – mộc mạc, chậm rãi nhưng bền bỉ, giống cách anh kiên nhẫn học từng từ tiếng Việt để kết nối với khán giả. Và có lẽ, chính sự “không hoàn hảo” này đã làm nên sức hút đặc biệt của Minh trên nền tảng.
Dù là một Việt kiều lớn lên ở Đức, Minh lại chọn kể câu chuyện của mình với The Influencer bằng tiếng Việt — một thứ ngôn ngữ anh thừa nhận là còn nhiều giới hạn. Trong suốt buổi trò chuyện, tôi thấy anh chậm rãi tìm từ, ngập ngừng rồi bật cười khi phát hiện mình nói sai. Nhưng chính những câu trả lời chưa trau chuốt ấy lại mang đến một cảm giác rất khác: chân thành và có phần… thuần khiết.
Tôi đã quyết định giữ lại gần như nguyên vẹn phần “vụng về” đó trong bài viết, để bạn đọc có thể cảm nhận sự mộc mạc và hành trình tìm kiếm bản ngã của Minh - y như khi tôi ngồi đối diện anh.
Anh bắt đầu làm TikTok từ khi nào? Cơ duyên nào đưa anh đến với gỏi cuốn – món ăn gắn liền với nội dung kênh?
Mình mới tạo tài khoản khoảng 6 tháng gần đây. Kênh cũng vừa đạt 100.000 người theo dõi, đó là một cột mốc nhỏ nhưng rất có ý nghĩa với mình.
Gỏi cuốn đặc biệt với mình lắm. Ngày xưa sống ở Đức, hầu như trong bữa cơm gia đình không có món Việt Nam nào. Mỗi thành phố chỉ có một siêu thị châu Á, đồ thì ít, không tươi và khá đắt. Mẹ mình thường nấu ba món chính: cơm, phở và gỏi cuốn. Trong đó, mình mê gỏi cuốn nhất, vì mỗi lần ăn đều có cảm giác được kết nối với văn hoá quê hương. Lúc còn bé, mình chưa hiểu “Việt Nam” là gì và chỉ biết đây là món ăn đến từ nơi mình thuộc về.
Lần đầu tiên anh trở về Việt Nam khi nào?
Mình sinh ra ở Hà Nội, nhưng mới 10 tháng tuổi đã theo gia đình sang Đức. Khoảng năm 10 tuổi, mình về cùng mẹ để thăm gia đình, nhưng hồi đó còn nhỏ nên không nhớ gì nhiều. Sau này, khoảng 18–19 tuổi, mình mới tự về và đi một chuyến xuyên Việt.
Chuyến đi đó mang lại cho anh trải nghiệm gì?
Đó là lần đầu tiên mình thật sự khám phá đất nước, quê hương của mình. Lên đường từ Hà Nội, xuống Hải Phòng, Hạ Long (Quảng Ninh) rồi đi xuống miền Trung, vào miền Nam, tất cả gói gọn trong 3 tuần. Vì mình “tham” quá, cố đi tới thật nhiều điểm đến nên chỉ 1–2 ngày đã phải di chuyển tiếp. Lịch trình dày khiến mình mệt nhưng cũng rất đáng nhớ. Mỗi nơi đều có nét văn hoá riêng, chỉ tiếc không có thêm thời gian để “thấm” nhiều hơn.
Thậm chí khi ấy mình còn chưa nói tiếng Việt quá thành thạo, chỉ biết giao tiếp cơ bản, có thể gọi món ăn được thôi. Phải đến khoảng 3 năm trước, khi quyết định sống ở Việt Nam, mình mới thật sự học tiếng Việt nghiêm túc. Trước đó, mình nhắn tin toàn không dấu nên bạn bè không ai hiểu. Thế là mình tải ứng dụng học về điện thoại, tự ngồi luyện mỗi ngày.
Ẩm thực Việt đóng vai trò thế nào trong việc anh làm nội dung?
Ngay từ đầu, mình chọn ẩm thực vì đây là cầu nối đầu tiên của mình với Việt Nam. Dù lớn lên ở Đức nhưng mình đã có tình yêu với ẩm thực Việt từ nhỏ. Về Việt Nam, mình càng muốn thử hết các món và luôn muốn gửi tới mọi người một thông điệp rằng, hãy luôn trân trọng sự đa dạng và chất lượng tuyệt vời của ẩm thực Việt.
Theo anh, yếu tố nào trong nội dung ẩm thực trên kênh khiến khán giả thích thú nhất?
Có lẽ là những khi mình cuốn thử mấy món “lạ lạ”, khán giả sẽ tò mò xem mình biến tấu ra sao. Thực ra, ngoài lý do gắn bó từ bé, việc chọn gỏi cuốn còn vì khán giả rất thích xem nội dung này. Từ một video phở cuốn nhận được nhiều lượt xem, mình có thêm động lực để tiếp tục với “thương hiệu cá nhân” này.
Có kỷ niệm nào đặc biệt với anh trên hành trình xây dựng kênh TikTok này?
Có một vài câu chuyện thú vị, chủ yếu liên quan đến việc tiếng Việt của mình chưa chuẩn. Có những lúc mình nghĩ một điều hay, một điều tốt nhưng diễn đạt vụng về khiến người ta tưởng mình chê bai rồi để lại bình luận tiêu cực. Những ai mới xem thì dễ hiểu lầm, còn người đã theo dõi lâu thì biết mình là Việt kiều, biết tiếng Việt chưa vững nên thông cảm.
Cho tới hiện tại, trong đầu mình vẫn suy nghĩ bằng tiếng Đức rồi dịch qua tiếng Anh, sau đó sang tiếng Việt. Khi gặp từ khó, mình tra Google để biết tiếng Việt là gì. Với mình, điều quan trọng là hiểu và nói được đúng bằng tiếng Việt, thay vì pha trộn.
Anh mong muốn truyền tải thông điệp gì tiếp theo với người xem?
Mình đã dành hơn 10 năm để tìm hiểu tâm lý con người, đọc nhiều sách về “đứa trẻ bên trong”. Mình tin việc đối diện và thấu hiểu nó là cách tìm về chính mình. Trước đây ở Việt Nam ít ai quan tâm đến tâm lý nhưng giờ thì khác. Và mình nghĩ đây là thời điểm phù hợp để chia sẻ, để mọi người tự tin tìm hiểu thêm.
Mình mong mọi người luôn tự tin trên hành trình tìm lại chính mình. Đó là một con đường khó, nhiều khi không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng mình đã làm được: từ Đức, anh dám bỏ lại cuộc sống ổn định để về Việt Nam, đối diện với quá khứ. Mình muốn chứng minh rằng nếu mình làm được thì ai cũng có thể!
Với anh, “tìm lại chính mình” là thế nào?
Mình thuộc kiểu “chưa bao giờ biết mình là ai”. Lớn lên 30 năm ở Đức, mình không thuộc về nơi đó cũng không hiểu quê hương ra sao. Thêm hoàn cảnh bố đi tu, không họ hàng thân thích, mình chỉ có mẹ. Vì thế, mình thấy để tìm lại bản thân cần sự can đảm: bước khỏi vùng an toàn, đối diện với quá khứ, đối diện với những điều khó đối diện.
Trong video ở Ấn Độ, có khoảnh khắc nào khiến anh cảm thấy rung động nhất?
Khoảnh khắc tạm biệt bố là lúc mình yếu đuối nhất trong tất cả những video từng đăng. Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ đến đâu, khi đứng trước bố và phải nói lời chia tay, thậm chí có thể là lần cuối gặp mặt, mình không thể nào kiểm soát được cảm xúc.
Anh có cảm nhận sự kết nối nào giữa cá nhân mình và cội nguồn khi đến Ấn Độ?
Thực ra, lúc đó mình không nghĩ nhiều về chuyện bố ở nước nào. Chỉ có một mục đích duy nhất là đi tìm bố. Dù bố ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới, mình cũng sẽ tìm đến.
Có phản hồi nào về những video ấy khiến anh thấy thú vị? Có thể đó là những phản hồi từ khán giả, hay từ chính người thân trong gia đình anh?
Mình nhận được rất nhiều tin nhắn cảm ơn từ khán giả, từ các bạn theo dõi mình trên kênh TikTok. Có người nói khi buồn chỉ cần xem clip của mình là thấy vui và hạnh phúc hơn. Điều này khiến mình thấy công sức bỏ ra đúng với mục đích ban đầu, đó là truyền cảm hứng và trao hy vọng.
Về gia đình, mẹ rất ủng hộ hành động này của mình. Mối quan hệ của mẹ và bố khá phức tạp nên mình không đi sâu vào hay tác động gì cả, mình chỉ muốn tôn trọng mẹ. Nhưng mình biết mẹ mừng cho mình, mừng vì mình tìm được hướng đi và xử lý được nhiều nỗi đau quá khứ. Mẹ cũng là người rất thấu hiểu, rất giỏi về tâm lý.
Sau Ấn Độ, anh còn có những video tìm về cội nguồn ở Hải Phòng và Bắc Ninh. Điều này mang ý nghĩa gì với anh?
Khi về Hải Phòng, mọi người mới kể cho mình rằng cụ của mình là họa sĩ Mai Trung Thứ, một nghệ sĩ mỹ thuật từng rất nổi tiếng, từ đó mình bắt đầu tìm hiểu thêm. Rồi tiếp tục hành trình về Bắc Ninh, nơi cha của cụ sinh ra.
Những chuyến đi ấy giúp mình cảm thấy tự hào, gần gũi hơn với người Việt Nam. Trước đây sống ở Đức, mình chỉ có bố mẹ, sau này chỉ còn mẹ, không họ hàng, không ông bà, anh chị em. Mình lớn lên thiếu đi cảm giác gia đình. Về Việt Nam, bất ngờ có rất nhiều người họ hàng, mình thấy thật sự gắn kết với nơi này. Hiểu về họ giúp mình hiểu hơn về ông bà, từ đó hiểu hơn về bố mẹ và cả chính mình.
Các video này được anh lên kế hoạch thế nào?
Với hai video về Hải Phòng và Bắc Ninh, mình hợp tác cùng nhãn hàng VinFast nên bắt buộc phải có kế hoạch rõ ràng. Nhưng với các video thông thường, mình không thích lên kịch bản trước. Như chuyến đi Ấn Độ chẳng hạn, mình không viết một dòng nào, cứ đi và ghi lại.
May mắn là trước khi, mình từng làm marketing ở Mercedes nên cũng tích lũy được kiến thức, kỹ năng cộng thêm đam mê với việc quay dựng, kể chuyện bằng video. Tất cả đều do mình tự mày mò học.
Hiện tại, ngoài sáng tạo nội dung, anh còn làm công việc gì khác?
Mình làm thiết kế, chủ yếu là UX/UI (thiết kế trải nghiệm người dùng) và dạy tiếng Đức. Những kỹ năng này cộng hưởng lại thành một tư duy sáng tạo vừa giúp mình trong công việc thiết kế, vừa hỗ trợ làm nội dung. Ngoài ra, mình dành nhiều thời gian cho gia đình, cho những chuyến đi tìm về cội nguồn, đặc biệt là hành trình Ấn Độ. Nhưng về lâu dài, mình muốn thử sức thêm ở lĩnh vực kinh doanh.
Với tốc độ phát triển hiện tại, anh có mong muốn mở rộng kênh hơn nữa không?
Thực lòng, mình không đặt mục tiêu trở thành người quá nổi tiếng hay đạt một cột mốc, con số nào đó quá to lớn với kênh TikTok này. Với mình, mức hiện tại là hợp lý. Nội dung của mình khá đa dạng - không đi một đường thẳng nên nếu quá nhiều người lạ biết đến, đôi khi họ dễ hiểu lầm.
Mình chỉ muốn khán giả gắn bó với mình thật sự, hiểu về câu chuyện, hiểu về quá khứ và sở thích, rồi đồng cảm. Sự kết nối ấy quan trọng hơn những con số.
Vậy có phải anh sẽ luôn luôn theo đuổi nội dung truyền cảm hứng? Anh có riêng cho mình một bài học cuộc sống nào thật sự tâm đắc?
Không. Trên kênh của mình sẽ luôn có cả những câu chuyện đời thường bởi không thể ngày nào cũng có trải nghiệm “vượt vùng an toàn”. Mình không muốn giả tạo, cố bịa ra cảm hứng. Mình thường tưởng tượng như đang nói chuyện với một người em họ, xem mình có thể kể điều gì khiến nó vui hơn, có cảm hứng hơn. Nếu thấy xứng đáng chia sẻ, anh mới làm video.
Mình từng đăng một video với chủ đề “Cuộc sống bắt đầu khi kết thúc vùng an toàn”, đó là lần đầu mình bước ra khỏi vùng an toàn, thực hiện chuyến đi sinh tồn ở Thổ Nhĩ Kỳ, khi đó mình khoảng 23–24 tuổi. Khi ấy, mình thấy cuộc sống quá nhàm chán: chỉ đi học, đi làm. Khi đọc được câu nói đó, mình nghĩ phía sau vùng an toàn là thứ mình sợ hãi, không dám làm. Vậy nên mình quyết định thử: đi một mình, không mạng, không điện thoại, mỗi ngày phải đi bộ 10 tiếng, tự sinh tồn trong rừng núi. Sau chuyến đi, mình tin tuyệt đối vào câu nói ấy và biến nó thành châm ngôn sống.
Ở thị trường hiện tại, nhiều nhà sáng tạo nội dung dễ bị chi phối bởi nhãn hàng, đánh mất giá trị cốt lõi về nội dung cá nhân. Anh thì sao?
Hiện tại mình cũng đã có hợp tác với một vài thương hiệu, nhưng quan trọng nhất vẫn là giữ mình trong từng nội dung.
Mình nghĩ khán giả chọn mình vì sự thật thà. Mình không chạy theo xu hướng, thậm chí cũng chẳng biết các xu hướng là gì. Nếu hợp tác thương hiệu thì mình vẫn đề cao việc giữ được bản chất của mình. Mình không bao giờ làm quảng cáo mà phải nói điều không phải là mình và cũng không muốn biến đam mê thành công việc hoàn toàn vì sợ sẽ hỏng cảm xúc ban đầu.
Nếu có lời nhắn nhủ đến những người sáng tạo nội dung trẻ đang muốn kể câu chuyện cá nhân — anh muốn nói gì?
Mình sẽ khuyên họ nên bắt đầu. Trên mạng xã hội hiện nay, điều còn thiếu chính là sự chia sẻ thật. Nhiều bạn nhắn cho mình, chia sẻ rằng sợ không làm hay, không kể chuyện cuốn hút. Nhưng trước khi làm kênh này, nếu có ai hỏi, mình cũng trả lời chắc chắn là không. Mình hướng nội, tiếng Việt dở, không biết kể chuyện. Ấy vậy mà sau này, nhiều người khen giọng kể, khen cách mình chia sẻ đấy thôi!
Lúc đó mình mới thấy, suýt chút nữa thì tự hạn chế bản thân vì sự tự ti. Cho nên, hãy cứ bắt đầu, rồi để cộng đồng trả lời thay cho mình.
Cảm ơn anh Minh vì một buổi trò chuyện nhẹ nhàng, chân thành và đầy năng lượng mộc mạc – giống hệt cách anh vẫn kể chuyện trên TikTok.