emagazine image

Sở hữu một nội tâm phức tạp hơn những gì bề ngoài thể hiện, ở tuổi 25, Orange đã học được cách “làm lành” với bản thân để tiếp tục hành trình của mình. Trải qua đủ biến cố bên ngoài và cả những cuộc đấu tranh bên trong, nữ ca sĩ dần biết cách giữ thăng bằng khi bước đi giữa hai lằn ranh niềm vui - nỗi buồn. Và ở đó, âm nhạc vẫn dìu dặt vang lên như một phương thuốc chữa lành, thứ âm nhạc đến từ một trái tim suy tư không ngừng hướng về ánh sáng.

Nếu bạn đang cần sự hỗ trợ về tâm lý, có những suy nghĩ tiêu cực, đang trải qua vướng mắc trong các mối quan hệ, công việc và cuộc sống; hay bạn đang là bạn, là người chăm sóc người đang có khủng hoảng về tâm lý, hãy liên hệ với Đường dây nóng Ngày Mai qua hotline 096 306 1414 để được lắng nghe, chia sẻ và đồng hành. 


emagazine image

Để miêu tả về bản thân Orange trước đây thì có lẽ phải dùng cụm từ “bình thường của bình thường”. Orange không có một dung mạo hay nét chấm phá gì đặc biệt, cũng chẳng có những sở thích quái đản gì hơn, mình chỉ đi học và tới giờ thì… đi về.

Cái khác biệt duy nhất có lẽ là mình siêng năng hơn mọi người. Mình thích làm bài tập và hứng thú với việc đọc sách. Mọi thú vui về giải trí hay thể thao, những buổi tụ tập bạn bè đi đạp xe, cà phê, trà sữa… mình đều không có. Mình của ngày ấy chỉ ở nhà, nghe nhạc, xem phim và học.

Lúc đầu mình không nghĩ gì cả. Cho tới một ngày nọ, mình để ý rằng mỗi khi cả lớp có dịp đi chung, hay như giờ ra chơi chẳng hạn: Các bạn thường có đôi có cặp, rồi trêu nhau rằng mày đang thích con nhỏ đó phải không? Đám con gái trong lớp, ai cũng có một người thầm crush. Trừ mình. Và đó là khi mình chợt nhận ra rằng: Ồ, hình như mình không tồn tại trong tập thể này thì phải.

Sự kiện đó giống như đốm lửa nhen nhóm cho sự tự ti của Orange. Lần đầu tiên trong đời, Orange thực sự nhìn vào gương và thấy: Mình không được nổi bật lắm về ngoại hình. Ngày đó, mình dậy thì sớm, mặt đầy mụn, mắt thì cận nặng còn tóc tai thì… bết. Orange vốn chẳng để ý về vẻ ngoài, nhưng cho đến lúc nhìn mình như vậy, tự mình còn thấy chán chính mình nữa là người khác? Nhưng hồi đấy thấy buồn thì buồn vậy thôi, cũng may là mình không bị bắt nạt vì ngoại hình, đâu đó chỉ là những lời trêu chọc thoáng qua thôi. Riết thì cũng quen, mình cứ tự nhủ như vậy để tồn tại qua suốt những năm cấp 2 và cấp 3 của mình.

emagazine image


Cũng có chứ. Thời gian đầu, Orange cũng đòi mẹ mua cho mình quần áo hay phụ kiện để điệu một chút, nhưng nhìn nó cứ… quê và “phèn” chứ chẳng xinh xắn như bạn bè. Đi cùng mọi người, Orange cũng cố tỏ ra là mình cũng có những sở thích như họ, nhưng thực sự lúc đó mình đang “gồng” vì những điều đó không phải là con người ngày thường của mình.

Lúc còn đi học, bạn bè thích K-POP và bàn tán rất nhiều về chủ đề này. Mình thì không. Lúc đó, mình chỉ thích The Beatles và Westlife, hoặc nghe tất cả những thứ mà mọi người không nghe. Thấy mình khác với bạn bè, Orange cũng cố gắng để hòa nhập nhưng điều đó chỉ làm mình thấy áp lực vì phải làm những điều mà bản thân mình không thích.


Sau này Orange cũng thử làm vậy đấy. Trước đây Orange luôn tự ti và thắc mắc liệu mình có được mọi người yêu thích? Mình luôn cố để hòa nhập với tất cả. Bất cứ câu chuyện của đám đông nào mình cũng tìm cách nhào vô để nói, mình biến hình như một con tắc kè hoa theo từng nhóm người mình tiếp xúc. Nhưng dẫu làm vậy, mình cũng không thể tìm thấy sự kết nối. Đến bây giờ, mình thấy sống như vậy… hơi mệt. Chi bằng hãy chấp nhận đi. Ta có dị tới cỡ nào thì cũng được là chính bản thân mình. Đặc biệt khi làm nghệ thuật, cách tồn tại duy nhất trong thời buổi này chẳng phải là trở thành duy nhất đó sao?

emagazine image


Orange nghĩ là như vậy. Bằng chứng là thời gian đầu đi hát, thậm chí cả đến bây giờ, mình đọc không sót một bình luận nào. Orange thường tìm đọc những bài viết nói về mình, đọc từ bình luận giọng hát đến ngoại hình, đến âm nhạc. Orange vẫn chưa tạo được cái màng lọc cho bản thân mình đâu, cứ âm thầm đọc và tiếp nhận hết những ý kiến đấy, rồi lại tự buồn. Điều đó làm ảnh hưởng tới tâm lý của mình khá nhiều.


Chuyện đó đã từng xảy ra rồi. Orange đã từng quên mất mình là ai.

Orange nghĩ rằng, khi bạn quên mất mình là ai đồng nghĩa với việc khán giả cũng sẽ quên bạn là ai. Bạn luôn phải chắc chắn về con người, về điều khiến mình trở nên độc đáo thì mới khiến họ nhớ đến. Khoảng thời gian đó, Orange đã hát những bài mình không thích. Mình ra nhạc dance bởi mọi người thích nhạc dance. Mình làm những MV cũng chẳng hợp với mình, nhưng vì sợ người này người kia mất lòng, nên mình lại im lặng và hóa thân vào một Orange rất “trôi”.

Ở thời điểm hiện tại, Orange đã học cách bảo vệ chính kiến của mình. Orange chỉ làm những gì mình cảm thấy thoải mái nhất.

emagazine image


Lúc này Orange đã biết mình là ai rồi.

Nếu dùng 3 từ để nói về mình, Orange nghĩ từ đầu tiên chắc là “vô tri”. Dạo gần đây mình đã học được cách không để bản thân bị ảnh hưởng từ những yếu tố bên ngoài. Đầu óc trống rỗng, đôi khi những từ ngữ chỉ tự động tuôn ra.

Từ thứ 2 là “chữa lành”. Nó gắn liền với âm nhạc mình đang hướng tới và cả những điều mình đang làm với bản thân.

Từ thứ 3 là “trưởng thành”. Orange muốn mình là một người mà khi ở ngoài nhìn vào, họ sẽ thấy Orange có sự trưởng thành, nhưng họ sẽ không biết được mình bao nhiêu tuổi. Con số thường mang đến những định kiến. Việc Orange sáng tác dựa trên những trải nghiệm của bản thân có thể khiến ai đó đồng cảm, nhưng cũng có những người sẽ nhìn vào độ tuổi của mình, nhìn vào những câu chuyện họ đọc trên truyền thông để nhún vai nói rằng: Có gì đâu mà viết thảm vậy. Mình không muốn chuyện đó xảy ra.

emagazine image


Bởi những lúc vô tri là khi mình đang âm thầm quan sát. Orange tự biến mình thành một miếng bọt biển, hút tất cả những năng lượng và chi tiết của mọi người xung quanh mình. Mình quan sát, thu thập, mang về ngẫm nghĩ. Lần đầu tiên khi gặp gỡ ai đó, họ luôn nói rằng mình xa cách quá. Đó là tính cách của Orange rồi. Orange không dễ kết bạn và thường mất 2, 3 lần để cảm nhận đủ về ai đó mới quyết định có cách giao tiếp lại với họ. Tương tự với những điều trong cuộc sống, mình không muốn đi tới một kết luận quá sớm với bất cứ chuyện gì.


Orange nghĩ rằng mình cảm thấy biết ơn thì đúng hơn. Biết ơn bởi những thứ mình đang được ban tặng.

Orange sẽ không nói mình “hài lòng” với bản thân, mà muốn dùng từ “tha thứ”. Orange thấy mình đã sai lầm, đã trải qua nhiều nỗi buồn và cả sự dằn vặt. Giờ là lúc Orange thả lỏng bản thân một chút, tha thứ để nó được thư giãn và làm những điều nó muốn.

emagazine image


Orange cũng nghĩ vậy. Ta nên cảm thấy may mắn bởi đã có những biến cố tìm đến khi còn trẻ. Hãy tưởng tượng khi về già, đã không có sức lực rồi lại còn phải chịu đựng những thứ mình không thể chống đỡ, chẳng phải sẽ rất… cay đắng ư?


Chắc là Orange cũng chưa biết cái đáy của mình sâu tới cỡ nào nữa. Nhưng đã hơn một lần mình bước lên sân khấu và hát như một cái máy. Mình luôn tìm niềm vui từ khán giả mà không biết năng lượng toát ra từ bản thân quan trọng như thế nào. Mình hát ở những nơi không dành cho mình, và họ… không phản ứng lại. Ngày ấy, mình phát chán việc hát và hát như một cỗ máy không cảm xúc. Cũng đã có lần sự vô cảm ấy của Orange lọt vào những clip trên mạng, và đó là điều khiến mình không cảm thấy vui.

Bây giờ, Orange nhận ra rằng: Khi mình thật sự tận hưởng bài hát, tận hưởng cảm giác được đứng trên sân khấu thì khán giả mới yêu thương mình được. Ta đâu thể đòi hỏi người khác dành tình yêu khi mình lại không sống hết mình trên sân khấu.


Bước ngoặt gần nhất mới xảy ra thôi, đó là vào ngày sinh nhật năm nay của Orange.

Buổi sáng, mình và bạn bè đi chơi rất vui, đến tối chúng mình còn cùng đi cafe nữa. Rồi bỗng nhiên Orange nhận được cuộc gọi của ba nói rằng bà mình đã mất. Cả gia đình đều không thể lường được rằng bà sẽ mất vào đúng ngày sinh nhật của mình. Tối đó, Orange soạn đồ và về quê ngay ngày hôm sau.

Khi còn sống, bà thường có thói quen là luôn về quê bằng xe lửa. Quê của Orange ở miền Trung và đi xe lửa sẽ mất một ngày lận. Mọi năm, mình vẫn chê chuyện về quê bởi đi xe lửa thì mệt lắm, không chịu được. Rồi quê đâu có gì chơi, về làm gì? Ngày hôm đó, mình bắt chuyến xe lửa mọi khi mình vẫn chê, và bất chợt nhận ra: Quãng đường đó đi qua thật nhiều cảnh đẹp và trong đầu mình cứ nghĩ về việc không biết khi bà đi về quê bà hay suy nghĩ gì, bà làm gì? Lúc đó mình chỉ muốn thật nhanh để được gặp bà.

Về đến nơi, mình bước vào căn nhà bà từng ở. Căn nhà xập xệ quá mức nhưng bà vẫn về hàng năm. Mình xúc động nhận ra một điều nữa: Hóa ra với những người trẻ như mình, những điều ta theo đuổi là nhà cao cửa rộng, là xe sang. Còn niềm hạnh phúc với một người như bà chỉ đơn giản là được về quê, về với căn nhà thân yêu của mình.

Đó cũng là lúc mình vỡ òa khi nhận ra điều quan trọng nhất: Tất cả khổ đau của mình chẳng là gì so với việc mất bà. Tất cả những lần bị quỵt tiền, đi hát bị dở, ra bài không thành hit… đâu có nghĩa lý gì khi ta mất đi một người thân? Có quá nhiều điều giản đơn như vậy mà sao trước đây mình không chịu để ý tới?

emagazine image

Bước ngoặt đó dạy mình cách quan sát và trân trọng những thứ dẫu nhỏ nhặt nhất, để sau này sẽ chẳng phải hối hận vì bất cứ điều gì.

emagazine image


Với việc ca hát, Orange trả giá bằng việc không có một lối sống như một người bình thường. Công việc này không ổn định về giờ giấc, về lối sống, về cả các mối quan hệ bên ngoài. Ở tuổi đôi mươi, khi bạn bè đầy các lịch học, lịch đi chơi, hẹn hò, thì lịch của mình là lịch đi diễn, lịch thu âm, lịch tập hát, tập nhảy,... Thậm chí, khi muốn đi ăn cùng bạn bè, hay dành thời gian cho gia đình, mình cũng phải lên lịch. Rồi đôi khi lịch diễn ở các tỉnh nhiều, lịch ở nhà của mình còn ít hơn thời gian mình ngồi trên xe, máy bay. Và khi bà mất, khoảng thời gian đó mình đã rất buồn và suy sụp, tuy nhiên mình vẫn phải hoàn thành các show diễn vì hợp đồng đã ký. Cảm giác mình phải khuấy động không khí, hát những bài vui cho mọi người nghe trong khi bản thân thì đang rất buồn, quả là một cảm giác thật tệ.


Orange cũng mệt. Nhưng Orange luôn ghi nhớ một câu: “Đã làm thì không than”. Mỗi quyết định trong cuộc sống đều dẫn ta tới một kết cục nào đó. Mình đã chọn công việc này, chọn cái nghề này, mình phải chấp nhận cả những hệ lụy của nó chứ. Bởi chính những hệ lụy đó sẽ giúp mình lớn lên. Nếu mình làm nhân viên văn phòng hay giáo viên, cũng sẽ có những khó khăn khác xảy ra thôi. Chỉ khác là môi trường này công khai và phơi bày ta nhiều hơn. Nhưng nhờ vậy, Orange sẽ học cách đối nhân xử thế khéo léo hơn.


Yêu bản thân, và tỉnh táo. Tỉnh táo cần thiết bởi nếu không, ta dễ rơi vào những cái bẫy và cả những lời mời viển vông. Khi sảy chân, ta sẽ mất nhiều năm thanh xuân để làm lại từ đầu. Mình đã chứng kiến nhiều người vấp ngã và không thể đứng lên.


Có chứ. Mình nghĩ khó lắm, thật sự rất khó. Thử nghĩ mà xem, một cái mụn nổi lên mà ta đã có thể khó chịu cả ngày và chán ghét gương mặt của mình, nữa là phát hiện mình có thật nhiều khuyết điểm thì cuộc sống sẽ khó khăn như thế nào? Rồi đến khi những khuyết điểm ấy được nhiều người xung quanh củng cố thêm khiến mình càng tin vào điều đó? Chối bỏ bản thân mình và sống như một cái xác không hồn, không có niềm tin vào bất cứ việc gì mình làm là một điều rất nguy hiểm.

emagazine image


Đâu đó tầm 60%. Orange vẫn đang trên hành trình học cách công nhận bản thân mình.


Orange yêu nhất ở mình là sự hào sảng, vừa “hào” lại vừa “sảng”. Và đó cũng là điều Orange không thích ở bản thân nhất. Mình hay bị bao dung và rộng lượng đến… sảng luôn ấy. Mình vốn là người chọn lọc trong những mối quan hệ của mình, một khi quyết định yêu thương ai là Orange sẽ… yêu hết mình. Quan tâm và cho họ đến khi năng lượng của mình bị rút cạn. Orange thấy như vậy vừa cao thượng, lại hơi ngốc nghếch. Đó cũng là điều mình đang cố sửa.


Orange không hề nghiêm khắc với bản thân, Orange hà khắc thì đúng hơn. Orange luôn ghét bản thân mình, bây giờ thì đỡ hơn rồi. Mình luôn tự hỏi “Tại sao mình lại sinh ra trong gia đình này? Tại sao bố mẹ lại nghiêm khắc với mình thế? Tại sao mình có giọng hát như vậy?”.

Mình ngộ lắm, chẳng bao giờ biết hài lòng. Lúc nào cũng muốn cao hơn, nhiều hơn. Khi thì muốn giọng hát cao hơn, lúc lại muốn giọng khàn hơn. Mình luôn chạy theo những cái gì mình không có và chẳng bao giờ biết đủ. Việc đó khiến mình rất mệt mỏi và cũng là lý do mình chọn làm chủ đề cho bài nói ở TED Talk: “Khi nào là đủ?”. Câu hỏi đó, tới giờ mình vẫn chưa tìm được lời giải nữa.

emagazine image


Mình nghĩ, về nghề nghiệp, lúc này mình không nên biết đủ.

Còn về đời sống tinh thần, tình cảm, mình nghĩ mình nên biết đủ đi là vừa. Mình luôn tìm kiếm sự công nhận và tình yêu thương ở đâu đâu, mà cốt lõi là yêu thương chính mình còn không có. Vậy làm sao người ta thấy và yêu thương mình được? Mình phải cho người khác thấy tôi yêu thương bản thân và mình cũng sẽ yêu thương bạn, họ mới đến với mình chứ. Cuộc sống là sự trao đổi năng lượng mà, đâu ai cho không nhau cái gì? Đâu phải cứ nằm giữa đường mà nói “thương tui đi” là được, chẳng ai làm như vậy hết.


Mình vẫn thấy quan trọng. Bởi chỉ khi nổi tiếng hơn, âm nhạc của mình mới có thể đi xa hơn và có giá trị hơn. Khi làm sản phẩm theo đam mê mà không được công nhận thì rất stress.


Mình đang làm điều đó một cách từ từ. Bởi góc khuất của mình thì… tối lắm. Nếu phơi bày hết ra đâu phải ai cũng có thể tiếp nhận được. Orange muốn những bài hát của mình sẽ tạo thành một hành trình. Khi nghe nhạc, khán giả sẽ cùng lớn lên với Orange, sẽ hiểu những gì Orange đã trải qua và hé lộ về con người của Orange với mọi người.

emagazine image


Orange ngâm album này cũng gần 2 năm rồi. Album đang trong quá trình thực hiện và hy vọng rằng cuối năm nay hoặc đầu năm sau có thể ra mắt. Đó sẽ là hành trình “nho nhỏ” của một người trẻ, cách cô ấy bước qua và nhớ về nỗi đau của sự trưởng thành là như thế nào. Sẽ có nỗi buồn cùng những cung bậc và khía cạnh của nó, cũng sẽ trải dài theo từng cung bậc từ đau đớn, giằng xé cho đến chấp nhận và an yên. Mình cũng đưa vào đó rất nhiều những suy nghĩ và câu chuyện riêng tư của mình.

Cảm ơn Orange và chúc bạn sẽ bình yên trên con đường sắp tới của mình!

emagazine image
emagazine image

CÙNG CHUYÊN MỤC

Theinfluencer.vn là trang thông tin chuyên biệt hàng đầu về lĩnh vực influencer marketing tại Việt Nam - nơi khám phá những câu chuyện độc quyền của người có ảnh hưởng trên mạng xã hội, khai thác những khía cạnh khác về con người mà các Influencer chưa kể ở bất cứ nơi đâu.
Điện thoại: 0912261919 | Email liên hệ hợp tác: hello@theinfluencer.vn | Email liên hệ dịch vụ booking KOL: request@thealist.vn
NEWSLETTER SIGN UP
ĐỪNG BỎ LỠ
Special Interview
TikTok Rising
5W1H
Rising Star
Truth Be Told
Case Study
Đơn vị quản lý vận hành: CTCP The A List Việt Nam | Mã số thuế: 0109120150 | Giấy phép thiết lập MXH số 487/ GP-BTTTT, ký ngày 29/07/2021 | © Copyright The Influencer 2021 All Rights Reserved
Powered by Blakaa