Thương Hiền (sinh năm 1996) được nhiều “mẹ bỉm” ngưỡng mộ với phương pháp giáo dục con đa ngôn ngữ và tôn trọng cá tính riêng của trẻ. Trước đây, cô từng được biết đến với hình ảnh Quá Nhi cá tính, năng động trên nền tảng TikTok. Tuy nhiên, kể từ khi bước vào hành trình làm mẹ, danh xưng “mẹ em Tệu” dường như đã trở thành một phần không thể tách rời trong cô.
Bên cạnh câu chuyện về những “bản thể song hành” của người phụ nữ, cuộc trò chuyện với “bản thể Thương Hiền” sẽ mang đến cho độc giả The Influencer một góc nhìn gần gũi và sâu sắc hơn về hành trình làm mẹ - nơi đan xen giữa thử thách và kiên nhẫn, nhưng cũng tràn đầy niềm khám phá và vẻ đẹp diệu kỳ của tình yêu gia đình.
Xin chào Thương Hiền! Trước khi được cộng đồng mạng biết tới hình ảnh “mẹ em Tệu”, chị từng gây ấn tượng với phiên bản Quá Nhi trên TikTok. Chị có thể chia sẻ đôi điều về hình ảnh này?
Quá Nhi là phiên bản trẻ trung, cá tính và giàu năng lượng của mình. Khoảng thời gian đầu tham gia TikTok, mình nhuộm tóc với hai phần mái tẩy trắng, giống hình tượng nhân vật Dương Quá (Quá Nhi) trong phim Thần Điêu Đại Hiệp. Người xem thích thú và gọi trêu mình bằng cái tên đó. Từ đó, mình đổi tên kênh từ Thương Hiền sang Quá Nhi. Phiên bản ấy đại diện cho ước muốn được thử sức ở những khía cạnh mới mẻ trên hành trình khám phá bản thân.
Vậy nét cá tính nào của Quá Nhi vẫn tồn tại trong phiên bản hiện tại?
Chắc chắn là sự tò mò và tinh thần dám thử. Trong lĩnh vực phát triển bản thân hay công việc, mình luôn muốn bước ra khỏi vùng an toàn để tìm hướng đi mới. Khi đã làm tốt ở một điểm, mình không dừng lại mà tiếp tục thử sức ở những khía cạnh khác. Dù ở vai trò Quá Nhi, Thương Hiền hay mẹ em Tệu, tinh thần đó vẫn nguyên vẹn.
Khi trở thành một người mẹ, những rào cản vô hình xuất hiện và khiến phụ nữ khó toàn tâm theo đuổi điều mình muốn. Chị đã từng trải qua cảm giác đó chưa?
Mình nghĩ là chưa. Vì tính cách kỷ luật, nên một khi muốn làm điều gì, mình sẽ chủ động sắp xếp thời gian để đạt được mục tiêu.
Trước khi làm mẹ, mình đã tìm hiểu các phương pháp dạy con và tin rằng: cứ áp dụng đúng phương pháp là thành công. Tất nhiên khi đi vào thực tế - mọi thứ khác hẳn lý thuyết, mình đã rất hoang mang và mông lung bởi chính quyết định bản thân.
Mình may mắn khi có gia đình hai bên đồng hành, luôn tin tưởng và hỏi mình trước khi muốn hỗ trợ. Chồng mình cũng nhắn nhủ hai bên và nói rằng: “Cứ làm theo Hiền. Mẹ nó chọn đều đúng đắn nhất”. Với mình, sự tin tưởng vào được ủng hộ từ những người thương yêu là đòn bẩy khiến mình tự tin hơn, không chỉ trong quyết định nuôi dạy con cái mà trong tất cả công việc.
Quay lại khoảng thời gian đầu tiên, quyết định có em bé đến với chị như thế nào?
Quyết định có em bé là sự lựa chọn chủ động của mình.
Mình từng chia sẻ vui rằng, khoảng thời gian dịch bệnh rảnh rỗi nên nảy ra ý định có con. Tuy nhiên, những yếu tố khi ấy đều “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” - cả hai vợ chồng đã ổn định về nơi an cư, tình yêu giữa chúng mình cũng đủ chín và đặc biệt, mình đã sẵn sàng để làm mẹ. Chia sẻ vui bên lề, bạn bè cũng là “chất xúc tác” khiến mình mạnh dạn thêm. Vậy nên, mình cảm thấy an toàn với lựa chọn của chính mình.

Với trải nghiệm cá nhân, những khó khăn ban đầu khi nuôi dạy em bé của chị là gì?
Sáu tháng đầu tiên là khoảng thời gian áp lực nhất vì mình nhận ra, những phương pháp đã chuẩn bị từ trước không phù hợp với con trên thực tế. Trong mình bắt đầu nảy sinh sự hoài nghi từ những niềm tin đã gây dựng trước đó. Nhưng vốn là người kỷ luật, mình dung hòa giữa lý thuyết và trải nghiệm thực tiễn của con để đưa ra phương pháp phù hợp nhất. Ngoài ra, “sự tin tưởng quá mức” đôi phần khiến bản thân tự áp lực rằng mọi thứ phải đúng.
Kết thúc sáu tháng vất vả, cũng là thời điểm hết giãn cách, mình có cơ hội gặp gỡ các “mẹ bỉm”. Lắng nghe kinh nghiệm xử lý của các mẹ trong giai đoạn đầu giúp mình thêm phần tự tin. Có lẽ thời gian được hòa nhập với cộng đồng, được lắng nghe chia sẻ từ người có kinh nghiệm giúp mình thoải mái hơn. Đó là lúc mình nhận ra, không có em bé nào giống y như trong sách cả!
Trong giai đoạn vất vả ban đầu, chị đã bao giờ nghĩ rằng: “Ôi mệt quá. Mình muốn quay trở lại hồi xưa” không?
Mình chưa bao giờ muốn quay lại khoảng thời gian trước đây. “Làm mẹ” là một công việc quá bận rộn để mình có thể nghĩ tới điều đó. Dù đôi lúc vất vả và ngập trong những điều mới mẻ, nhưng hành trình làm mẹ cho mình được thử những thứ mới, học hỏi nhiều hơn và cảm thấy bản thân đang trưởng thành, phát triển tốt hơn so với phiên bản trước kia.
Chia sẻ thật với bạn, trước khi cưới mình từng nói với chồng rằng có thể mình không muốn có con. Mình từng sợ trẻ con đến mức đó. Nhưng từ khi quyết định có em bé và trở thành một người mẹ, mình dần học được cách yêu thương con trẻ. Những người quen mình từ 5-6 năm trước cũng không nghĩ mình có thể trở thành phiên bản hiện tại (cười).
Từ khi có em bé, mình bắt đồng đồng hành cùng con theo phương pháp EASY hoàn thiện. Khi con bước sang giai đoạn hơn 1 tuổi, mình đồng hành trong quá trình phát triển ngôn ngữ thứ hai (tiếng Anh) và giờ là ngôn ngữ thứ ba (tiếng Trung) của con. Tất cả những điều trên đều là những việc mình chưa từng nghĩ tới trước kia. Quá trình đồng hành cùng con đã mở ra trong mình nhiều khả năng và nguồn năng lượng mới.
Từ việc học lại tiếng Anh đến việc học thêm tiếng Trung, dường như hành trình làm mẹ đã khơi gợi trong chị rất nhiều điều mới. Vậy mong muốn đồng hành cùng một “em bé đa ngôn ngữ” bắt đầu từ đâu?
Nguồn cảm hứng đến từ việc mình vô tình xem các clip của em bé Minhee. Trước đó, trong môi trường sống xung quanh, mình chưa từng gặp trường hợp một em bé có bố mẹ là người Việt mà vẫn có thể giao tiếp bằng hai ngôn ngữ. Điều này khiến mình tò mò và bắt đầu tìm hiểu về phương pháp giúp trẻ có thể giao tiếp song ngữ.
Ban đầu, mình nghĩ đơn giản là tìm trường song ngữ để tạo môi trường học tập phù hợp. Nhưng khi tìm hiểu sâu hơn, mình biết rằng: việc cho con đi học ở trường song ngữ thôi là chưa đủ. Bố mẹ cần tương tác và hỗ trợ con trong quá trình tiếp xúc với các chương trình ca nhạc tiếng Anh ở nhà. Cùng thời điểm đó, mình phát hiện con có vấn đề về mắt nên không thể tiếp xúc quá lâu với màn hình. Vì vậy, mình quyết định thay con xem và tự kiểm duyệt nội dung. Trong quá trình tiếp cận, cách chương trình sáng tạo nội dung cho trẻ em khiến mình tò mò: “Tại sao chỉ qua một video mà em bé lại có thể tập trung và thích thú đến thế?”. Từ khoảnh khắc đó, mình dần điều chỉnh giọng nói, tốc độ, cách ngắt nghỉ theo chương trình tiếng Anh để trò chuyện cùng con.
Mục tiêu ban đầu là học cách giao tiếp để khiến con thấy hứng thú. Thế nhưng những chương trình tiếng Anh dành cho trẻ con khá chậm rãi và dễ hiểu, mình bắt đầu thử giao tiếp bằng tiếng Anh theo cách tự nhiên nhất. Quá trình vừa học, vừa thực hành cùng em bé cho mình niềm tin rằng, bản thân có khả năng đồng hành cùng con trên hành trình giúp con trở thành “em bé đa ngôn ngữ”.

Khi nuôi dạy một em bé, đôi khi chúng ta vô tình gặp lại “đứa trẻ bên trong” mình. Trên hành trình song hành với con, đã khi nào chị cảm nhận bản thể thuở nhỏ của mình lên tiếng?
“Đứa trẻ bên trong” mình xuất hiện khá nhiều, đặc biệt ở những giai đoạn con khủng hoảng. Mình không chắc là con đang khủng hoảng hay là chính mình. Khi cảm xúc chạm ngưỡng, mình vô thức nhìn thấy hình ảnh bản thân hồi bé.
Khi còn là một đứa trẻ, nhu cầu được hiểu và được chấp nhận trong mình luôn xuất hiện. Những lúc con giận dỗi, mình không hiểu con cần gì và dần mất bình tĩnh. Ngay khoảnh khắc đó, “em bé ngày xưa” trong mình trồi lên. Mình nhận ra phiên bản lúc nhỏ khao khát được người lớn hiểu lớn như thế nào, cũng giống như cảm xúc của con hiện tại. Thay vì nổi nóng và trách móc, mình ôm con như đang ôm “đứa trẻ bên trong” thêm lần nữa.
Đọc thêm: https://theinfluencer.vn/dang-sau-chinh-minh-la-bao-nhieu-nguoi-phu-nu-khac
Ở một khía cạnh khác, cách bố mẹ dạy mình cũng phần nào ảnh hưởng đến cách mình nuôi dạy con. Vậy trong hành trình làm mẹ, đã bao giờ chị nhận ra bản thân vô thức lặp lại phần tính cách của bố mẹ ngày xưa không?
Trước khi có con, mình từng xác định rất rõ rằng: “Mình sẽ không nuôi con theo cách bố mẹ đã nuôi mình.” Tuy nhiên, khi bước vào hành trình làm mẹ, mình nhận ra mọi thứ không hề đơn giản. Có những lúc con mất bình tĩnh, bản thân mình bị cuốn theo cảm xúc. Trong giây phút đó, não mình “tự động” phản ứng theo đúng khuôn mẫu mà bố mẹ từng làm.
Ban đầu, mình mất khoảng 10 phút để trấn tĩnh, xin lỗi vì đã quát con. Theo thời gian, mình học cách quan sát cảm xúc, chủ động nhờ chồng trông con để bình tĩnh. Sau này, thời gian rút ngắn dần. Chỉ cần một hơi thở sâu, một khoảng im lặng là mình đã có thể điều chỉnh lại cảm xúc. Có lẽ bản thân từng là trẻ con nên mình hiểu rõ cảm giác khó chịu của con và càng thêm động lực để thay đổi, giúp con được lớn lên khác đi. Mình tự hào vì đã vượt qua được “vòng lặp” đó.

Hình dung về hình mẫu của một người mẹ của chị có khác đi so với trước đây?
Mình từng nghĩ, làm mẹ là phải biết tất cả mọi thứ, phải chắc chắn và kiểm soát được mọi tình huống. Khi quyết định có con, mình đã tính toán kỹ các yếu tố xung quanh. Từ môi trường, công việc đến tâm lý phải thật sẵn sàng thì mới có em bé. Định nghĩa về một người mẹ của mình khi đó là phải hoàn hảo, phải biết mọi câu trả lời từ thắc mắc của con.
Sau ba năm rưỡi làm mẹ, mọi chuyện đã thay đổi. Mình có thể thoải mái nói với con: “Mẹ không biết. Chúng mình cùng tìm hiểu nhé.” Vai trò của người mẹ không chỉ là dạy dỗ mà là cùng con học hỏi và trưởng thành.

Từ khi em bé đến, bản thân chị đã có nhiều sự thay đổi tích cực và tốt hơn mỗi ngày. Em nghĩ đây là sự diệu kỳ trong cuộc sống. Với những người phụ nữ đang bắt đầu hành trình làm mẹ, chị muốn gửi gắm điều gì?
Hãy học cách hạ thấp kỳ vọng bản thân xuống. Khi làm mẹ lần đầu, ai cũng muốn mọi thứ thật hoàn hảo. Nhưng chính “những kỳ vọng” lại khiến chúng ta tự áp lực bản thân. Làm mẹ không phải “gồng” để trở nên hoàn hảo, mà là học cách chấp nhận, cùng con trải nghiệm và lớn lên. Giá như hồi ấy có ai nói với mình rằng: “Không sao cả, cứ bình tĩnh thôi”, chắc mình đã nhẹ nhõm hơn nhiều.