Thích thì vẫn thích chứ! Chị cũng tức giận khi nhìn thấy những sự bất công, nhưng chưa bao giờ chị ước mình sẽ trở thành đàn ông. Chị thường tự nhủ: “Nếu là đàn ông, mình sẽ làm khác đi”.
Ngày trước, khi chị đậu đại học, cả gia đình đã tổ chức rất nhiều cuộc họp chỉ để bàn luận xem có nên cho chị đi học không? Việc đậu đại học vào ngày ấy là rất khó. Vậy mà khi bố chị nói với mọi người rằng muốn cho chị đi học, họ lại nói bố chị thật kiêu ngạo! Con gái cho đi học nhiều làm gì? Vài năm sau đó, em trai chị cũng thi đại học, trượt năm đầu và đỗ năm sau. Ngay khi có kết quả, cả gia đình mở tiệc linh đình, mời khắp làng xóm và thậm chí còn chẳng cần phải họp xem có nên cho nó đi học hay không.
Đến hôm vừa rồi, nhà chị lại có đám tang của mẹ. Khi mẹ ốm, chị là người chăm sóc chính cho mẹ. Nhưng tới đám tang, chị lại gần như không có vai trò gì hết. Anh trai chạy đi có chút xíu việc bận thì chị cũng không được đứng đó để đưa nhang và đón tiếp những người khác đến viếng. Chị khá ngạc nhiên. Chị thấy trong Sài Gòn thì con trai hay con gái đều được tiếp khách và trả lễ mà. Nhìn thấy những bất công vẫn diễn ra âm thầm ở những vùng ngoại thành, chị nhận ra rằng hình như chúng ta vẫn đang sống trong một xã hội chưa có bình đẳng nam nữ. Và hình như càng khó khăn và áp lực, chúng ta lại càng có một động lực phát triển rất mạnh. Nhìn lại thì chị chẳng thấy thiệt thòi gì đâu, cả những người phụ nữ khác cũng vậy. Họ rất nỗ lực và rất giỏi mà!
Đúng là như vậy. Bởi vì chị có 2 cô con gái, vậy nên cuộc sống chia ra làm 2 phần. Một phần - sống cho đời mình. Phần còn lại - sống để lên tiếng về những bất công, để con gái mình sau này không phải chịu đựng những quy chuẩn và luật lệ vô lý.
Chị thấy điều đó rất rõ. Ta trách đàn ông nhưng đồng thời cũng đặt dấu chấm hỏi cho người mẹ, người cha của anh ta. Nếu bây giờ, chồng mình không biết chăm sóc, không biết quan tâm, hay thậm chí là vụng về trong việc phát triển bản thân - rất có thể, ba mẹ anh ta ngày xưa từng quá dễ dãi và chiều chuộng.
Những người đàn ông cần lớn lên với sự hiểu biết. Họ cần có trách nhiệm với cuộc đời mình. Họ cũng cần phải hiểu rằng: Mình phải cố gắng nhiều hơn. Bên cạnh đó, với những gia đình chỉ có con gái như chị, chị luôn dạy con phải đòi hỏi người đàn ông tương lai của mình biết nỗ lực phát triển, biết thông cảm cho phụ nữ. Ta không thể chấp nhận một kẻ lười biếng, ỉ lại. Càng chấp nhận, họ sẽ càng như vậy thôi! Nhìn về thống kê bằng cấp, chẳng hạn như bằng cử nhân và thạc sĩ ở độ tuổi trẻ, nam giới là khoảng 40-45%. Con số đó ở phụ nữ là 60-65%. Tức là trình độ phụ nữ đang cao hơn.
Chị thì nghĩ ngược lại. Khi mình dám cởi mở về tổn thương cũng có nghĩa là khi đó mình mạnh mẽ. Khi mình mạnh mẽ, mình mới dám bộc lộ những gì yếu đuối nhất. Chị thấy chị chưa dám nói hết những tổn thương của mình đâu, chị vẫn đau và lo rằng liệu khi nói ra và nhận về những phán xét, mình có đau đớn hơn không? Điều đó khiến chị thấy mình chưa mạnh mẽ lắm đâu.
Nhưng chị nghĩ, ta phải tin rằng mình vẫn sống sót nếu có ai đó phán xét. Ta cần giữ niềm tin rằng cuộc đời vẫn đang bao dung với mình, con người vẫn thật tốt! Quan trọng hơn, ta cần giữ cả niềm tin mạnh mẽ vào bản thân. Dù người đời có không đủ khoan dung thì ta vẫn sống tốt.
Chị thấy, những người bộc lộ ra được những yếu đuối, những tổn thương sâu bên trong thì cũng có nghĩa là họ đang giúp được người khác. Chỉ người mạnh mẽ mới giúp đỡ được người khác thôi, và khi mình chia sẻ về những yếu đuối cũng có nghĩa là mình đang mạnh mẽ và đang giúp đỡ người khác rồi đấy!
Ngày xưa, vào giai đoạn chị bi đát nhất trong hôn nhân. Chị trầm cảm và tuyệt vọng. Chị đã đọc được những chia sẻ ẩn danh trên mạng xã hội. Bất giác, chị cảm thấy được đồng hành, thấy rằng mình không còn một mình giữa một thế gian toàn những người hạnh phúc. Cái cảm giác chỉ mình bất hạnh nó tuyệt vọng lắm! Và khi thấy được những người đã và đang trải qua giai đoạn đó, thậm chí có những người đã trải qua rồi và tươi sáng trở lại - cổ vũ tinh thần mình kinh khủng. Nhiều hơn cả những cuốn sách, những bộ phim hay cả những lời khuyên. Ta thấy được một con người thật, họ đã từng như thế và họ đã vượt qua. Chị cảm thấy được ủi an biết bao vì điều đó.
Từ “mạnh mẽ” này, chị nghĩ nhiều hơn về mặt tinh thần và trái tim bên trong. Chị tin rằng một người phụ nữ mảnh mai, yếu ớt có thể rất mạnh mẽ. Họ không cần gồng lên thể hiện rằng mình có cơ bắp hay có thể quát mắng, giận dữ thì mới là mạnh mẽ. Họ sẽ là một người bình tĩnh, bởi chỉ khi mạnh mẽ họ mới có thể bình tĩnh. Một ví dụ điển hình cho người phụ nữ mạnh mẽ đó là khi họ bế trên tay đứa con nhỏ. Người phụ nữ mạnh mẽ còn là khi họ dám đứng lên và làm lại từ đầu ở chính nơi mình vấp ngã. Chỉ cần số lần đứng dậy nhiều hơn số lần vấp ngã, thậm chí luôn sẵn sàng vấp ngã và lại đứng lên thì như thế là siêu mạnh luôn rồi đó!
Thật ra, chị vẫn thấy những dịu dàng, thùy mị, nhân hậu, yêu thương… thật đẹp. Mọi thứ là do góc nhìn của mỗi người mà thôi. Ngày xưa, ta hay đặt trong những khuôn mẫu hẹp và cứng, nhưng bây giờ, khi mở rộng ra, tiêu chuẩn nào cũng vẫn đúng. Ví dụ, ngày xưa có từ “thùy mị”. Ta nghĩ rằng thùy mị phải là dịu dàng, ít nói, lặng lẽ và ngoan ngoãn. Nhưng thật ra, thùy mị còn được hiểu là một người hiền hậu và dễ thương - điều đó cũng tốt mà! Khi mình dịu dàng thì mình cũng có thể mạnh mẽ.
Nhưng đúng là, khuôn mẫu về phụ nữ đã thay đổi rất nhiều. Ngày xưa, phụ nữ ở quê chị ngoan hiền và vâng lời lắm. Con gái mà quậy một chút là bị bố mẹ và hàng xóm đáng giá ngay! Giờ nghĩ lại mới thấy, ủa, mình đau có vi phạm chuẩn mực đạo đức nào đâu ta?
Đúng là như vậy. Và đâu phải cứ khác cách cũ là xấu đâu!
Ngày xưa, chị nhớ mình cũng bị đóng khung trong hình mẫu một người phụ nữ đoan trang. Nào tóc dài, nào nhỏ nhẹ, nào giỏi nữ công gia chánh. Những điều đó… tốt thật. Nhưng chị cũng phát hiện ra là: Nếu chúng tốt nhưng chúng không phải là mình, mình sẽ rất khổ. Sau này chị thấy, nếu mình năng động hơn, mình thích chơi thể thao, thích ra ngoài kia tham gia những công việc xã hội thì mình vẫn là phụ nữ mà! Mình thấy vui vì đó là mình, mình vẫn là một người tốt, thậm chí còn đóng góp nhiều hơn cho xã hội, giàu có hơn cho bản thân mình và giúp đỡ được nhiều hơn cả khi mình ở trong cái hình ảnh cũ kỹ ngày trước.
Nói thật thì “chạy trời không khỏi nắng”. Chị đã nỗ lực rất nhiều nhưng đâu đó 2 bé nhà chị cũng có ảnh hưởng, dù chúng không bị đánh gục bởi những áp lực này. Thật ra, ngay cả người lớn như mình cũng bị ảnh hưởng mà. Khi nhìn thấy hình ảnh những gia đình hạnh phúc, những người thành công, nấu những món ăn ngon, bày biện nhà cửa xinh đẹp - chị cũng stress và cảm thấy tự ti. MXH khiến cho cái khổ vì so sánh của con người… rộng hơn, ai cũng có những nỗi khổ riêng trong cuộc sống nhưng lại chỉ chọn những gì tốt đẹp nhất để chia sẻ.Và ngay cả người đủ đầy nhất cũng dường như phải chịu cái áp lực vô hình đó.
Hên một điều là các con ở với chị từ nhỏ, chúng biết về những áp lực mà chị đang trải qua trên MXH. Chúng thấy được đằng sau những buổi chụp hình của mẹ với cái bếp xinh xẻo, là cái bếp bình thường cũng bừa bộn lắm. Chúng thấy khi mẹ đi chụp hình, mẹ cũng phải make up, chọn đồ, cũng từ bình thường cho đến lung linh trên hình. Chúng thấy đằng sau những set quay cũng là ngổn ngang những dây điện, bánh xe và chỉ rực rỡ duy nhất nơi sân khấu. Chúng đứng ngoài và quan sát hết, hiểu rằng những gì mình thấy trên Facebook hay TikTok thì cũng chỉ là trước ống kính mà thôi. Hiểu rồi thì cũng áp lực cũng vơi bớt đi, dù chúng vẫn còn đó.
Chị thích 2 đứa được cảm thấy tự do. Theo chị, “nữ quyền” nó nằm ở trong từ “tự do”. Ta được tự do lựa chọn cách sống mà mình thích, mình thấy tốt nhất cho bản thân và cả những người xung quanh. Chị muốn con mình cảm thấy an toàn trong cuộc sống của chúng, ngay cả khi đi chệch hướng khỏi số đông. Khi con sai lầm thì con vẫn an toàn và con vẫn sống tốt. Đó là điều chị thiếu và chị mong con mình sẽ có. Chị cũng sẽ muốn con lớn lên trở thành những người biết yêu thương, biết quản lý cuộc sống, biệt tự nấu nướng để chăm sóc cho sức khỏe của chính mình.