Bài hát Hơn 1000 Năm Sau đã đến với anh như thế nào?
Quốc Thiên và tác giả Trịnh Đình Quang đã có duyên quen biết nhau từ 8 năm trước trong một show diễn của trường đại học tại Bình Dương. Tôi xin số Quang, hai anh em cũng hẹn nhau một dịp hợp tác. Bẵng đi một thời gian, tôi mới gặp lại Quang khi quay chương trình Lạ Lắm À Nha. Trên sóng truyền hình, tôi “nhắc khéo" Quang: “Anh vẫn đang chờ bài của em đó nghen!” Tầm một tuần sau, Quang gửi bài hát cho tôi.
Tôi cũng gửi bản demo cho ekip để mọi người cùng nghe. Tôi muốn có thêm góc nhìn khách quan, bởi đôi khi nghệ sĩ vẫn bị chủ quan thế này: Mình nghĩ là hay lắm rồi; nhưng chưa chắc khán giả cũng thấy thế. May mắn là tất cả mọi người gần như đều tán thành rằng đây là một bài hát hay để tôi phát hành vào thời điểm này. Có một số lời nhạc tôi và ekip nghĩ rằng cần trau chuốt lại, Quang cũng rất vui lòng sửa lại để bài hát trọn vẹn hơn, có hồn hơn.
Sau đó, tôi đưa bài hát tới anh Hoài Sa, và ngay lập tức anh Sa có ngay ý tưởng về một bản phối mang hơi hướng cinematic và khiến tôi rung động. Những bài nhạc Quang viết ra thường dễ nghe, dễ cảm. Nhưng tôi muốn cái dễ cảm của Quang được cộng hưởng với cái học thuật của anh Hoài Sa - người được biết đến với rất nhiều bản phối đỉnh cao.
Đây cũng là một bài hát phát huy đúng sở trường của anh?
Đúng, vẫn là ballad. Nhưng tôi không muốn giới hạn mình trong những bài ballad êm dịu, nhẹ nhàng. Hơn 1000 Năm Sau mang âm hưởng epic hơn, cao trào hơn, lôi cuốn người nghe hơn.
Cá nhân Quốc Thiên cũng rất đầu tư vào sản phẩm này để đáp lại tình yêu thương dạt dào của khán giả trong những tháng vừa qua. Cho dù kết quả như thế nào, tôi tin Hơn 1000 Năm Sau vẫn sẽ nhận được rất nhiều tình cảm từ khán giả, và vì thế tạo nên chỗ đứng riêng cho mình.
Quốc Thiên tự tin khẳng định rằng: Hơn 1000 Năm Sau là tinh hoa, tinh túy của Quốc Thiên và toàn bộ ekip trong những tháng ngày chuẩn bị cho sản phẩm. Chắc chắn khán giả sẽ không thất vọng, bởi chúng tôi đã hết mình với lần quay trở lại này.
Và câu chuyện được kể trong bài hát này là…?
Hơn 1000 Năm Sau kể về một tình yêu không được đáp lại. Chàng trai trong bài hát luôn ở bên cạnh người con gái anh yêu, muốn che chở cho cô suốt cuộc đời. Nhưng cô gái ấy lại không biết tình cảm của chàng trai. Trong bài có hai câu hát thế này: “Nhẹ nhàng anh mơ mỗi ngày được nhìn em thức dậy” , “Em hãy nhìn xung quanh, này cô gái lòng anh” . Chàng trai muốn nói với cô gái lòng mình: Anh vẫn đứng ở đây, luôn đứng ở đây, chờ đợi tình yêu em đáp lại.
Tôi nghĩ thật ra đây không phải một cốt truyện quá mới mẻ trên thị trường âm nhạc. Nhưng bản phối của anh Hoài Sa đã mang đến cảm hứng để cả ekip phát triển câu chuyện cho MV: Chàng trai và cô gái thức dậy sau 1000 năm, mỗi người một nơi, nhưng trong lòng vẫn đau đớn và day dứt với tình yêu đó. Họ thức dậy với sự khao khát được tìm thấy nhau. Xuyên suốt MV là những cảnh hành động: điệu múa của cô gái, bước chạy của chàng trai. Đã có những lúc tưởng chừng như họ đã sắp tìm được nhau, hai bàn tay đã chực chờ nắm lấy, nhưng rồi họ lại bị ngăn cản. Và rồi điều gì đến cũng phải đến…
Tôi nghĩ, nếu dễ dàng quá thì cuộc đời này làm gì có hạnh phúc, phải không? Chính những trở ngại càng khiến chúng ta khao khát tình yêu hơn. Bởi khao khát nên càng cố gắng để chiến thắng, thậm chí là đánh đổi bằng toàn bộ sức lực và hơi thở của mình.
Với tôi đây là một câu chuyện rất hay. Nhiều suy tưởng và đậm chất điện ảnh. Với MV lần này, chúng tôi quyết định sẽ quay tại Ladakh - một bối cảnh hoang sơ và hùng vĩ; đồng thời vẫn gợi tả được cái cằn cỗi của hai trái tim đang thiếu đi nhựa sống của tình yêu.
Đây có phải một câu chuyện tình buồn?
Ai nghĩ buồn thì sẽ là buồn. Ai nghĩ vui thì sẽ là vui. Ai nghĩ hạnh phúc thì sẽ là hạnh phúc.
Bản tính mỗi người mỗi khác. Có người chỉ cần âm thầm ở bên cạnh người mình yêu, không nói ra cũng được. Có người lặng lẽ quan tâm nhưng vẫn hằng mong ở nơi cuối con đường, có một tấm chân tình đang chờ đợi để đáp lại họ. Tôi đã chứng kiến rất nhiều tình yêu như vậy, cũng nhìn thấy qua phim ảnh, nghệ thuật. Tôi nghĩ rằng trong tình yêu, mình không cần nói quá nhiều. Cứ hết lòng, hành động nhiều hơn, thì ắt người ta sẽ cảm nhận được lòng thành.
Điều đó cũng được thể hiện trong những cảnh quay của MV. Họ đuổi theo nhau, băng rừng vượt núi, chạy miệt mài trên những khoảng đất mênh mông không thấy điểm dừng để tìm nhau. Với tôi, thông điệp ở đây rất rõ ràng: Con người luôn khao khát tình yêu và muốn được hạnh phúc. Đến mức sau 1000 năm thức dậy, họ vẫn mong ngóng về tình yêu. Càng là điều chưa đạt được, họ càng khao khát, day dứt muốn được một lần nắm lấy. Được ngồi cạnh người mình yêu thương cũng là một điều hạnh phúc lớn lao rồi. Và nếu may mắn được đáp lại, thì niềm hạnh phúc sẽ được nhân lên rất nhiều.
Chàng trai trong bài hát có một trái tim yêu si mê đến mức quên mình. Em thật tò mò không biết đã bao giờ anh trải qua một cảm giác yêu như vậy, “yêu điên cuồng”, “phải lòng em đến quên bản thân này”, yêu đến độ “hơn một ngàn năm sau, tình yêu mãi còn vương”?
Ồ, tôi đã yêu đơn phương nhiều lần lắm rồi. Nhưng sau tất cả, tôi nghĩ ngày xưa mình không được đáp lại thì… cũng đúng thôi. Mình ngày ấy đâu đã hiểu tình yêu là gì!
Năm lớp 2, tôi bắt gặp một cô bé hàng xóm rất xinh, đánh đàn giỏi, viết chữ đẹp. Ngồi gần cô ấy là thấy vui, nhưng tôi còn quá nhỏ để biết “thích” là như thế nào. Tôi chỉ biết rằng tôi luôn muốn gặp gỡ cô bé đó. Cứ tan trường là tôi sang nhà cô ấy chơi, cô ấy đánh đàn, tôi hát. Ngày nào cũng như ngày nào. Một thứ tình cảm rất hồn nhiên, rất thiếu nhi. Chúng tôi học cùng nhau cho đến năm lớp 7, và khi ấy tâm sinh lý mình mới phát triển đủ để nhận ra: Mình thích cô ấy, nhưng cô ấy không thích mình mà dành tình cảm cho một người khác.
Đó là cảm xúc mà tôi nghĩ bản thân đã trải qua nhiều lần. Lên cấp 3, lên đại học, và trong suốt hành trình mình đi về sau này. Yêu đơn phương, có. Yêu người ta hơn người ta yêu mình, cũng có. Nhưng sau tất cả những trải nghiệm cảm xúc ấy, tôi biết mình không hối hận. Chỉ là tôi sẽ cẩn trọng hơn trong tình yêu. Tôi không vội vàng để tránh cho mình phải đau đớn thêm một lần nữa. Và những cảm xúc của tình yêu trong quá khứ, tôi sẽ đưa vào những câu hát và bài nhạc.
Tôi cho rằng nghệ sĩ cần nhất là chất liệu để phát triển cảm xúc. Thiếu đi những va chạm, có khi mình sẽ bị nhẹ nhàng quá, an phận quá. Khi ấy, những chiêm nghiệm về tình yêu, về cuộc đời sẽ khiến mình cháy bỏng hơn, cuồng nhiệt hơn, khao khát hơn trong lời hát.
Một câu hỏi hơi trừu tượng nhé: Với Quốc Thiên, tình yêu có nghĩa là gì?
Tôi rất thích chia sẻ của một người chị trong nghề. Tôi sẽ không nói tên, nhưng chắc hẳn khi tôi nói ra điều đó, mọi người sẽ biết là ai.
Hạnh phúc à? Không phải cưới nhau thì mới là hạnh phúc. Hạnh phúc là khi mình ở cạnh người ta và cảm thấy tình yêu hiện tại đã đủ đầy. Mình thấy được yêu, cảm nhận được sự chia sẻ, yêu thương, đồng hành. Với tôi, đó là một tình yêu đẹp.
Với Hơn 1000 Năm Sau, Quốc Thiên mong muốn khẳng định sự khác biệt nào so với những “người đàn ông hát tình ca” khác trên thị trường âm nhạc Việt?
Tôi tin rằng nếu khán giả từng nghe Quốc Thiên hát - trên sân khấu, tại phòng trà, trong show diễn - thì sẽ cảm nhận được sự khác biệt. Tôi không phải một người hát tình ca êm đềm. Tôi đưa những sắc thái khác vào trong lời hát: khi dữ dội, lúc mềm mỏng, dịu dàng, khi lại ngà ngà chuếnh choáng.
Tôi không muốn mình giống bất kỳ ai, cũng không muốn mình cứ mãi an toàn trong hình ảnh người đàn ông hát ballad êm ả như Quốc Thiên của những năm về trước. Tôi kỳ vọng bản thân phải có sự đầu tư về cảm xúc. Đến thời điểm này, tôi nghĩ rằng cách tôi hát và thể hiện tâm tư đều xuất phát từ những cảm xúc thật. Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ tạo ra sự khác biệt.
Khi nãy Quốc Thiên chia sẻ, anh Hoài Sa chính là người đảm nhiệm bản phối lần này. Đây có phải lần đầu tiên Quốc Thiên và Hoài Sa chính thức có một sản phẩm hợp tác với nhau?
Đây đúng là lần đầu tiên tôi và anh Sa hợp tác trong một sản phẩm riêng do tôi phát hành. Tôi gặp anh Sa vào tháng 11 năm ngoái trong một show diễn lớn tại Phú Quốc mà anh làm đạo diễn âm nhạc. Ngày hôm ấy, những bản phối tuyệt vời của anh đã giúp tôi thăng hoa trên sân khấu. Và khi về nhà xem lại những cảnh quay được đăng lại lên Youtube, tôi thấy hiệu ứng rất tốt, và khán giả cũng chú ý anh hơn từ đấy. Tôi cảm nhận được sự hợp tác với anh Hoài Sa là một cơ duyên rất đáng quý, đáng trân trọng. Đêm nhạc đó khiến tôi càng quyết tâm gửi lời mời tới anh Sa và muốn anh thực hiện bản phối cho Hơn 1000 Năm sau.
Quốc Thiên và ekip đã lựa chọn Ladakh làm bối cảnh cho MV Hơn 1000 Năm Sau. Vì sao lại là Ladakh? Anh có thể chia sẻ một vài kỷ niệm trong chuyến đi lần này không?
Ban đầu chúng tôi dự định quay tại Việt Nam, chẳng hạn như Tà Xùa hay mỏm đá ở Phan Thiết. Nhưng khi họp lại, chúng tôi thấy đã có rất nhiều MV được quay ở những địa điểm này; riêng Tà Xùa lại càng không thể vì địa hình quá hiểm trở, khó có cảnh quay đẹp. Sau đó đội sản xuất MV đã nảy ra ý tưởng quay ở Ladakh, một cảnh quan nguyên sơ và hùng vĩ rất đúng với âm hưởng epic của bản phối, lại là bối cảnh mà chưa có MV nhạc Việt nào thực hiện.
Quá trình quay ở Ladakh thực sự không thiếu gian nan bởi điều kiện thời tiết nơi đây quá khắc nghiệt. Quốc Thiên và ekip quay ở độ cao lên đến 5000 - 6000m so với mực nước biển, không khí loãng, thời tiết rét buốt, đến tối là nhiệt độ xuống dưới âm độ. Điện nước cũng chưa phát triển, cả đoàn phải đợi đến khung giờ 6 giờ tối - 11 giờ khuya mới có điện nước sử dụng. Vì vậy chúng tôi phải tranh thủ quay vào ban ngày, tận dụng hoàn toàn ánh sáng tự nhiên. Toàn bộ ekip đã chủ động qua sớm trước hai ngày để làm quen với môi trường và nhiệt độ, nhưng vẫn rất khó để kịp thời thích nghi với điều kiện khắc nghiệt nơi đây. Ngay ngày quay đầu tiên, bạn DOP của Hơn 1000 Năm Sau thậm chí đã phải nhập viện do shock độ cao, đạo diễn và một số thành viên trong ekip thì phải thở oxy, nên mọi người cũng rất lo lắng.
Sang đến ngày quay thứ hai, cả đoàn di chuyển đến độ cao 5800m, và gần như tất cả mọi người, từ trợ lý, trang điểm, đến diễn viên nữ đều shock độ cao, khó thở, đau bụng, buồn nôn. Tội nhất là Nhung (diễn viên nữ) phải vừa quay vừa thở oxy, vì trang phục của bạn tương đối phong phanh. Có những cảnh quay gió lạnh buốt đến mức Nhung… bật khóc. Nhưng rồi Nhung vẫn ráng quay, bởi nếu chậm một chút thôi là nắng tắt, và cảnh quay sẽ không còn trọn vẹn. Rất thương, rất tội cho Nhung.
Ngày quay cuối là ngày khắc nghiệt nhất. Một bạn trong đoàn còn nói đùa: “Quốc Thiên chơi lớn quá, thuê nguyên một phim trường rộng 500km vuông". Chúng tôi quay tại một cái hồ rộng với núi non bao quanh. Nắng chói chang, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh. Có những cảnh quay tôi phải nằm 2 tiếng giữa hồ, nắng rọi thẳng vào mặt, mà giữa hồ thì gió lùa rất dữ. Trộm vía là sức khỏe của mình không sao cả. Quay xong cảnh đó Thiên phải nói vui với với ekip: “Có lẽ Quốc Thiên tập gym 10 năm trời là để chuẩn bị cho MV này.” (cười)
Ngoài những gian nan đó, thì vẻ đẹp của Ladakh thật sự khiến tôi kinh ngạc đến không tin vào mắt mình. Anh đạo diễn Lê Hoàng Đăng thậm chí đã khóc vì những cảnh quay đẹp ngoài sức tưởng tượng. Và cũng thật may mắn là những ngày quay Ladakh không có tuyết rơi. Ban đầu ekip đã tính toán phải có một cảnh tuyết rơi; nhưng nếu có tuyết thì cái nét đẹp hùng vĩ của những ngọn núi nâu đỏ, mỏm đá sắc nhọn của Ladakh lại không được lột tả một cách “thoát tục" như thế này. Toàn ekip cũng làm việc với nhau rất vui vẻ. Suốt 10 ngày, chúng tôi chỉ ăn mì tôm, cơm trắng với chà bông mà vẫn có rất nhiều năng lượng để làm việc. Có lẽ tình cảm đã nâng tinh thần của mọi người lên.
Với riêng Quốc Thiên, cảnh quay nào là đáng nhớ nhất?
Có một cảnh quay Quốc Thiên phải chạy về phía nắng giữa một không gian mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối. Tôi chạy đi chạy lại cả chục vòng, mà càng chạy nắng lại càng lui về phía xa mình. Đạo diễn thấy tôi mệt quá, nên gọi tôi quay lại. Tôi cũng xác định lúc quay về mình cứ chạy, máy quay lấy được thêm cảnh nào thì lấy. Thế rồi tôi chợt nghĩ: Có rất nhiều cảnh đặc tả cái dằn vặt, đau đớn của người con gái trong bài nhạc; nhưng chàng trai thì chưa có cảnh nào như vậy. Nghĩ xong, tôi tự diễn luôn, không cần biết máy còn chạy hay không. Đang đi, tôi đột ngột quỳ xuống, nắm chặt tay đấm xuống mặt đất. Tôi đặt mình vào cảm xúc bất lực, tưởng tượng mình không bao giờ có thể tìm thấy hình bóng khắc sâu trong tâm khảm mình nữa.
Ở đằng kia, anh Đăng đạo diễn lại… tưởng tôi kiệt sức, nên anh vội vàng bảo ekip lấy bình oxy, lấy áo ấm cho Quốc Thiên. Đến lúc biết tôi vừa diễn, mọi người nổi da gà vì bất ngờ, anh Đăng cũng nói vui: “Wow, diễn mà như không diễn" (cười).
Có lẽ vì là ngày quay cuối cùng nên mọi người đều rất hân hoan, sung sướng. Anh Đăng đang định đóng máy kết thúc thì tôi bất chợt có ý tưởng quay thêm một cảnh chạy trên nước. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy một vùng đảo nhỏ rộng khoảng 20 mét, nước nông, rất thích hợp để chạy. Khi xem lại shot quay, tôi vẫn rùng mình vì… trời ơi, nó đẹp như một bộ phim Hollywood vậy. Những cảnh quay flycam từ trên xuống, nước rẽ làm hai hàng, còn tôi chạy ở giữa. Anh Đăng lại một lần nữa bật khóc trước một cảnh quay đẹp rung động.
Được biết MV Hơn 1000 Năm Sau đã được thực hiện với kinh phí không hề nhỏ. Anh có thể tiết lộ mức chi phí đầu tư cho dự án này?
Thật lòng, tôi nghĩ đáng giá nhất là sự đồng cảm của khán giả với MV và bài nhạc. Tôi không quan trọng và cũng không bao giờ muốn dùng mức kinh phí để PR cho sản phẩm của mình. Điều quan trọng là: Bản thân mình, với tư cách một nghệ sĩ, có thỏa mãn không? MV của mình có cảm xúc không? Mình có những cảnh quay đẹp không? Điều đó có xứng đáng với công sức toàn bộ ekip đã bỏ ra không, khi tất cả chúng tôi cùng nhau đi đến một vùng hiểm trở, khắc nghiệt, chiến đấu với điều kiện thời tiết để quay cho kì được? Với tôi, đó mới là giá trị cốt lõi của một sản phẩm nghệ thuật.