Potato Turtle – cái tên nghe vừa ngô nghê vừa khó hiểu – là biệt danh của Song Ji Yoon, cô gái Hàn Quốc sinh năm 1993 hiện đang “phủ sóng” mạng xã hội Việt Nam bằng những video vlog không giống ai. Tự nhận mình là một “kẻ thích sống chậm và tò mò với thế giới”, Bell – tên thân mật của cô – khởi đầu kênh YouTube của mình vào đầu năm 2025 với một mục tiêu táo bạo: hoàn thành 100 điều trong bucket list của đời mình.
Nhưng đây không phải là danh sách những mục tiêu mơ hồ kiểu “trở nên thành công” hay “đi du lịch vòng quanh thế giới”. Bucket list của Bell là tổ hợp những điều vừa lạ, vừa ngớ ngẩn, vừa cảm động – giống như một bản đồ cảm xúc đầy bản sắc. Từ việc uống cà phê cùng Jennie (BLACKPINK), chụp ảnh với gấu Bắc Cực, học cách ăn bằng tay ở Ấn Độ, cho đến tìm được người giống hệt mình trên thế giới hay... trở thành bà cụ sống một ngày tại viện dưỡng lão – mỗi điều trong danh sách là một cột mốc nhỏ, nhưng góp phần dựng nên một hành trình sống đầy đủ, khác biệt và giàu chất liệu cá nhân.
Điều làm bucket list của Bell thú vị không chỉ nằm ở nội dung, mà còn ở cách cô thực hiện chúng: không cầu toàn, không tô hồng và đầy ắp sự bất ngờ. Thay vì xây dựng hình ảnh travel vlogger chỉn chu, Bell thường xuyên cho khán giả thấy những tình huống “trời ơi đất hỡi” – bị lạc đường, đau bụng vì ăn đồ lạ, hay ngượng chín mặt vì bất đồng ngôn ngữ. Nhưng cũng chính sự vụng về ấy tạo nên một điểm chạm rất người: ta nhìn thấy trong cô hình ảnh của chính mình – đầy tò mò, nhưng không ít sợ hãi, ngây thơ mà vẫn gan lỳ.
Ở thời đại mà việc truyền cảm hứng đôi khi trở thành công cụ marketing được lập trình sẵn, Potato Turtle lại chọn cho mình một con đường vòng: truyền cảm hứng bằng cách sống thật đến từng chi tiết, kể cả sự bối rối và những lần thất bại trước những điều mới mẻ. Và có lẽ chính vì thế, Bell không chỉ đang thực hiện bucket list của riêng mình mà vô tình truyền cho người xem cảm hứng để viết nên danh sách của chính họ.
Tại sao một YouTuber Hàn Quốc chỉ mới ra mắt vài tháng lại trở thành từ khóa viral ở Việt Nam? Vì sao giữa vô vàn video du lịch lung linh và kịch bản trơn tru, khán giả Việt lại chọn đồng hành cùng một cô gái quay vlog bằng điện thoại, nói tiếng Anh vụng về và đôi khi… chẳng biết mình đang đi đâu? Potato Turtle không đơn thuần chỉ gây chú ý vì sự khác biệt, mà vì cô chạm đến cảm xúc người xem bằng sự chân thành rất hiếm gặp trong thế giới sáng tạo nội dung ngày nay.
Có lẽ thứ dễ khiến người ta yêu thích những video của Bell không nằm ở bối cảnh độc đáo hay màu sắc nghệ thuật, mà ở việc cô dám giữ lại những chi tiết thường bị cắt bỏ khỏi khung hình. Người xem thấy Bell hốt hoảng vì bị bám đuôi ở Ấn Độ, thấy cô vật lộn vì ăn cay, bối rối trước tình huống bị nhìn chằm chằm giữa đường phố xa lạ. Những khoảnh khắc ấy – thô ráp, lộn xộn và không hề hoàn hảo – lại là nơi khán giả cảm nhận rõ nhất sự hiện diện của một con người thật đang học cách thích nghi với thế giới. Trong khi nhiều content creator còn đang tìm cách “giả vờ tự nhiên” trước ống kính, thì Bell để mặc mọi thứ diễn ra – kể cả sự ngô nghê. Đó không phải là chiêu trò mà là sự cho phép bản thân được không hoàn hảo, một lựa chọn đầy can đảm.
Thay vì dựng video theo motif “du lịch trọn vẹn” – giới thiệu địa điểm, món ăn, mẹo vặt – vlog của Bell giống như một hành trình cảm xúc với đầy bất ngờ. Người xem không biết ngày mai cô sẽ ở đâu, gặp chuyện gì, và cũng chẳng ai chắc video sẽ kết thúc bằng một kết luận tích cực. Có video kết thúc bằng một trận đau bụng, có video khép lại trong sự lo lắng vì không tìm được đường về. Nhưng chính sự không đoán trước được đó khiến khán giả luôn cảm thấy đang theo dõi một cuộc đời thật, chứ không phải một sản phẩm có sẵn công thức.
Bell không ăn nói mượt mà cũng không thuộc mẫu “cool ngầu” thường thấy ở travel vlogger. Nhưng ở cô có sự tử tế, hay ngượng một cách dễ thương, đôi lúc còn hơi hậu đậu. Cô nói chuyện như một người bạn kể lại chuyến đi đầy hỗn loạn của mình, và luôn kèm theo một nụ cười nhẹ khi mọi chuyện trở nên quá vô lý. Cô không cố gây cười – nhưng sự hài hước của cô đến từ chính việc cô không biết nên làm gì khi đối diện với một thế giới quá khác biệt.
Chính trong sự lúng túng ấy, Bell đã mang đến những khoảnh khắc gây bão mạng xã hội Việt bằng sự hồn nhiên đến mức... khó đỡ. Đặc biệt là giây phút cô nàng phàn nàn về Ấn Độ ngay bên cạnh… một người Ấn hiểu tiếng Hàn, khiến cho ai nấy cũng phải bật cười vì sự tình cờ một cách bất ngờ thế này. Thậm chí phân cảnh này còn nhanh chóng viral trên mạng xã hội, trở thành meme gây bão những ngày qua tại Việt Nam. Trong bối cảnh mà TikTok và YouTube đang ngập tràn những cú cut dứt khoát, phản ứng gượng gạo và tiếng cười dựng sẵn, Bell như một trường hợp hiếm hoi viral nhờ sự tự nhiên khó ai có được.
Bell chưa bao giờ tự gọi mình là “influencer”, cũng không hề truyền thông theo hướng “hãy làm như tôi”. Nhưng hành trình của cô vẫn khơi dậy một cảm hứng sống rất rõ: dám thử, dám sai, và dám sống một cuộc đời nhiều màu sắc. Đó là thứ mà khán giả Việt – đặc biệt là thế hệ trẻ – đang kiếm tìm giữa những ngày sống bị bao vây bởi áp lực “phải làm gì đó có ích”. Bell không hô hào thay đổi cuộc đời, cô chỉ đang thử sống đúng với bản năng khám phá của mình. Giống như bìa kênh YouTube Potato Turtle - một con rùa đi chậm cùng với củ khoai tây nặng nề trên lưng, nhưng nó vẫn sẽ bò tới vạch đích cuộc đời mình như cách nó mong muốn.
Dù được yêu thích rộng rãi, nội dung của Potato Turtle không tránh khỏi những tranh cãi – đặc biệt là sau chuỗi vlog tại Ấn Độ. Một bộ phận khán giả cho rằng việc Bell ghi hình và phản ứng thái quá với những tình huống văn hóa địa phương – như bị nhìn chằm chằm, ăn uống bằng tay hay trải nghiệm toilet công cộng – có thể bị hiểu lầm là thiếu tôn trọng hoặc mang góc nhìn phán xét về một quốc gia đang phát triển. Thậm chí, có người cho rằng việc cô liên tục quay các khoảnh khắc tiêu cực vô tình góp phần tô vẽ hình ảnh méo mó về Ấn Độ. Ở chiều ngược lại, nhiều người lại bảo vệ Bell, cho rằng cô chỉ đang kể lại trải nghiệm thật của mình với góc nhìn cá nhân, và sự sốc văn hóa là điều tất yếu với bất kỳ ai lần đầu tiếp xúc với một nền văn hóa quá khác biệt.
Tranh cãi này cũng đặt ra một câu hỏi lớn cho giới làm nội dung: Ranh giới giữa việc kể thật và tôn trọng văn hóa bản địa nằm ở đâu? Làm sao để giữ nguyên cảm xúc cá nhân mà không vô tình tạo ra định kiến? Với Bell, dù chưa đưa ra phản hồi chính thức, lựa chọn giữ lại những khoảnh khắc “đáng bị hiểu lầm” cũng cho thấy cô không né tránh sự phức tạp – cả trong hành trình lẫn cảm xúc. Và có lẽ, đó là bản chất của việc sống thật: không trọn vẹn, không làm hài lòng tất cả, nhưng đủ trung thực để sẵn sàng khám phá những vùng đất mới.