Phillip Lê: “Tôi sợ nếu cho phép mình được cảm thấy thoải mái và tự hào, tôi cũng sẽ ngừng việc nỗ lực để tiến lên”

Giữa rất nhiều nội dung lifestyle và du lịch, những vlog của Phillip Lê vẫn luôn mang đến một cảm giác rất đặc biệt cho người xem. Cũng là những lát cắt cuộc sống, những chuyến đi, những cuộc trò chuyện không đầu không cuối với bạn bè, nhưng ở các video của Phillip, người xem thấy ở đó sự gần gũi và đồng điệu như một người bạn thân nơi phương xa.
Happy Meomeo
28/09/2023
Phillip Lê: “Tôi sợ nếu cho phép mình được cảm thấy thoải mái và tự hào, tôi cũng sẽ ngừng việc nỗ lực để tiến lên”

24 tuổi, bỏ hết công việc ổn định để sang Mỹ chinh phục giấc mơ du học. Sau nhiều năm, những gì Phillip Lê gây dựng cho mình còn nhiều hơn thế: Một công việc hứa hẹn, một kênh vlog update về đời sống được nhiều người quan tâm, và "một chiếc" quốc tịch Mỹ!

Giữa rất nhiều nội dung lifestyle và du lịch, những vlog của Phillip Lê vẫn luôn mang đến một cảm giác rất đặc biệt cho người xem. Không phải sự xa hoa thường gặp trong những vlog về cuộc sống ở nước ngoài, nội dung của Phillip tập trung vào những câu chuyện đơn giản của một người trẻ sinh sống tại nước Mỹ. Cũng là những lát cắt cuộc sống, những chuyến đi, những cuộc trò chuyện không đầu không cuối với bạn bè, nhưng ở các video của Phillip, người xem thấy ở đó sự gần gũi và đồng điệu như một người bạn thân nơi phương xa. 

Điều gì đã khiến Phillip - ở tuổi 24 - quyết định bỏ hết công việc ổn định của mình tại Việt Nam để sang Mỹ đi học và xây dựng lại sự nghiệp từ đầu? 

Tôi vốn là một người rất tò mò và thích được trải nghiệm. Ngày còn trẻ, tôi thấy mọi thứ đến với mình rất suôn sẻ và thuận lợi, vậy nên tôi muốn thử thách bản thân mình nhiều hơn. Tôi muốn làm gì đó mới so với những năm tháng tìm tòi chụp ảnh ở Việt Nam. Chắc cũng bởi một phần do trước đây, tôi thấy chặng đường học hành của mình chưa trọn vẹn, vậy nên tôi luôn thôi thúc muốn được học hỏi thêm các kiến thức mới. Việt Nam rất nhỏ, ngoài kia thế giới có biết bao nhiêu thứ hay mà tôi muốn được dung nạp thêm. Vả lại, khi còn ở Việt Nam, tôi vốn bắt đầu mọi thứ từ con số 0, cũng chẳng quen biết ai và chẳng có gì trong tay - thế nhưng cũng đã tạo nên một sự nghiệp nho nhỏ rồi. Điều đấy khiến tôi tin rằng, tuổi 24 vẫn còn là quá trẻ để tự giới hạn bản thân mình, và cũng là quá sớm để nếu có mất hết tất cả thì vẫn còn thời gian làm lại từ đầu.

Nhắc đến sự nghiệp ở Việt Nam, bạn có thể chia sẻ công việc đầu tiên trong cuộc đời của mình là gì? Và hành trình bạn xây dựng sự nghiệp của mình ở Việt Nam đã trải qua những cột mốc nào?

Tôi từng làm rất rất rất nhiều công việc khác nhau. Khi còn học lớp 11,12 - tôi từng viết bài cộng tác cho Yeah1 TV, song song với đó cũng hoạt động trên Blog 360 nữa. Khi đó, tình cờ anh Quang Vinh cũng chơi Blog 360 nên cũng liên hệ tôi để mời chụp hình cho anh, từ đó tôi làm việc và cũng chơi thân với anh luôn. Rồi sau khi post những tấm hình anh Vinh lên, tôi lại được chị Lương Bích Hữu liên hệ, và rồi cứ thế cứ thế, mở rộng mối quan hệ công việc tới… cả showbiz. Chắc ở showbiz này, tôi chưa được chụp chị Mỹ Tâm thôi, dù rất mê và thần tượng chị. 

Lên lớp 12, tôi nhận được học bổng ở Singapore và bắt đầu đi du học. Nhưng mới đi được 1 năm thì phải về vì… hết tiền. Tôi lại dành thời gian sau đó để đăng ký và theo học những lớp dựng phim, rồi vừa học, vừa xin vào làm ở YanTV, vừa dành thời gian đi chụp. Sau này, tôi được anh Mr.Siro giới thiệu vào làm cho công ty của anh Ông Cao Thắng, và bắt đầu việc chụp hình cho chị Đông Nhi, rồi cũng dần chơi thân với chị luôn. 

Thật là một hành trình đáng nể với một người trẻ ở thời điểm đó! Tôi có đọc một bài phỏng vấn của Phillip và được biết, từng đấy năm đi làm, với một tài khoản có 1 tỷ tiền tiết kiệm, nhưng rồi sang Mỹ bạn lại… tiêu hết. Lúc đấy việc bắt đầu lại với một bàn tay trắng với bạn có khó khăn không?

Vốn dĩ lúc đi Mỹ, tôi đã không có sợ gì hết rồi! Tôi nghĩ, kiểu gì mình cũng có việc để làm mà! Dù vậy việc vừa đi học, vừa phải nghĩ về chuyện tiền bạc, lại phải nghĩ cả… hôm nay ăn gì - nó rất áp lực. Có khoảng thời gian hơn 2 năm, tôi không lên social media chút nào. Nhìn bạn bè xung quanh rồi nhìn lại bản thân mình, tôi thấy chới với vì nghĩ mình vốn đang có công việc và cuộc sống rất ổn, tại sao lại cố qua đây, đến thành phố này? Sáng đi học, chiều về đi làm, làm thì làm công việc chân tay, chiên cơm đến nỗi hai tay mỏi nhừ không thể làm được gì khác. Thời gian đó rất cực, nhưng rồi mọi thứ cũng qua. Tối về nhà nằm, thấy chị Nhi ra các sản phẩm đẹp long lanh, lại nghĩ: Phải chi đang ở nhà thì đã được chụp hình cho chị Nhi rồi. Nghĩ vậy lại tủi thân, chị Nhi thì cứ thế tiến lên, còn hình như mình lại đang đi xuống.

Khoảng thời gian đó hẳn để lại trong bạn rất nhiều sự hoài nghi về bản thân.

Cực kỳ. Tôi trách bản thân mình vì sự ngu ngốc. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Nếu mình bỏ cuộc và trở về thì mới là không hay. Vậy nên hãy cố hết sức và tìm mọi cách để ở lại. Lúc đầu tôi chỉ định học chơi chơi thôi, sau này thấy ai cũng tiến lên và bùng cháy với con đường của mình hết, tôi lại quyết định phải làm cái gì… hay hơn. 

Tôi bắt đầu tìm trường ở Boston và xin được học bổng ở đó. Học xong, tôi chuyển lên NewYork để làm. Người ta nói: NewYork là thành phố khó sống nhất thế giới! Tôi nghe vậy thì nghĩ: Ok, mình sẽ thử xem ở đó khó tới cỡ nào. Tôi đến NewYork, tìm được việc ở NewYork, trở thành người NewYork và lấy quốc tịch Mỹ tại NewYork. Những thứ khó nhất tôi đã làm được rồi thì chẳng còn gì khó hơn có thể khiến mình dừng bước nữa. Tôi tin rằng, chỉ cần cố gắng thì khó cỡ nào mình cũng sẽ làm được thôi.

Bạn nói về cuộc sống ở NewYork rất khó khiến tôi cũng tò mò đấy!

Tôi vốn là người rất ít khi khóc, nhưng có một lần khi mới chuyển lên NewYork và tìm việc full-time, tôi phải đi làm công việc tạm thời không thuộc ngành mình theo học và đam mê. Dân NewYork vốn không niềm nở tí nào, thấy mình làm không được sẽ mắng và đuổi mình ngay. Lúc đó tôi bị một người làm cùng rất bắt nạt, bắt nạt theo hướng không thể chịu đựng được luôn. Tôi áp lực quá nên trốn và toilet khóc quá trời, lần đầu tiên khóc như vậy trên đất Mỹ! Đấy cũng là lần đầu tiên tôi chịu thua. 

Khoảng 3-4 tháng sau, tôi bắt đầu tìm được công việc nghiêm túc đầu tiên của mình. Một công việc văn phòng. 

Trở lại khi bắt đầu quyết định sang Mỹ, lúc ấy, cảm giác nào xâm chiếm trong bạn? Sự háo hức khi chuẩn bị khám phá cuộc sống mới hay sự lo lắng về việc liệu đây có phải một quyết định đúng đắn? 

Sự háo hức đến trước rồi lo lắng mới theo sau. Ngày đó, tôi rất ngây thơ. Bước chân và một hành trình mới một cách liều lĩnh mà không hề tìm hiểu trước, sẵn sàng đón nhận mọi thứ có thể tìm đến với mình.

Lo lắng ập đến khi tôi nhận ra rằng mình sắp học xong rồi mà vẫn chưa biết tương lai của mình ra sao? Muốn có thẻ xanh, muốn nhập quốc tịch Mỹ sẽ thế nào? Mình sẽ làm việc ở đâu? Ở Mỹ, nếu muốn ở lại thì bạn có thể đi học thêm, nhưng tôi vừa không muốn học nữa lại vừa hét tiền, và cũng già nữa! Tôi đã nghĩ hay chuyển qua nước khác ở hoặc về Việt Nam? Còn đã xác định muốn sống ở Mỹ, mình phải lì lợm hơn, phải tìm mọi cách để có việc làm và xin được thẻ xanh để ở lại. 

Đó là một sự quyết tâm rất lớn đấy! Tôi thấy rằng khi mình đã có nhiều hơn một lựa chọn, hoặc ít nhất là một lựa chọn an toàn rồi - bao giờ mình cũng sẽ có đôi chút chùn bước khi đưa ra một quyết định mạo hiểm. 

Trong đầu tôi luôn nghĩ rằng: Ok! Ít nhất mình phải có một thành tựu nào đó rồi mới nghĩ đến chuyện về Việt Nam! Tôi không muốn về theo một cách là mình không đạt được ước mơ của mình thì mình mới về. Vậy nên, tôi không cho mình cái quyền lựa chọn được về luôn. Chỉ có ở lại và tìm cách ở lại. 

Làm thế nào để bạn luôn giữ cho mình một niềm tin trong suốt hành trình đấy, từ những lúc đứng giữa ngã ba đường hay khi khóc trong nhà vệ sinh? 

Từ nhỏ đến lớn, tôi không được ở với bố mẹ. Gia đình gửi tôi cho một người khác và gửi tiền nuôi tôi(tôi gọi người này là má tư và coi cô là gia đình của mình). Ngay từ khi còn bé, tôi đã hiểu rằng tôi không có được tình thương từ ba mẹ nên tôi rất quyết tâm rằng mình cần cố gắng để sống cho bản thân mình. Cho đến năm cấp 2, ba mẹ không có tiền và đi trốn nợ, tôi phải ra ngoài sống với dì. Dì có xe nước mía, vậy nên nếu phụ giúp dì thì dì sẽ cho tiền ăn sáng và đóng học. Từ đó, tôi có suy nghĩ rằng mình phải sống cho mình thôi. Tôi không cho phép mình buồn và dù có chuyện gì khó khăn đi nữa, tôi cũng cố gắng làm mình vui để tìm cách giải quyết. Riết rồi quen, khi gặp chuyện gì không vui, thay vì buồn thì tôi sẽ làm chuyện khác để… ra tiền. Như vậy có ý nghĩa hơn. 

Tôi cũng thấy rằng việc được độc lập về mặt cảm xúc nó tốt hơn cho cuộc sống của mình.

Đúng vậy. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng sợ rằng liệu mình có thành một… con robot rồi không? Tôi rất sợ đi chơi với những người suốt ngày than thở là buồn, tôi cũng chẳng biết phải an ủi họ ra sao. 

Đến bây giờ, cuộc sống ở NewYork của bạn có giống như những gì bạn từng tưởng tượng không? Giấc mơ Mỹ của bạn đã thành sự thật chưa?

Lúc ở Việt Nam, tôi không hề có một giấc mơ Mỹ nào hết. Tôi chỉ nghĩ rằng mình muốn đến Mỹ để có thêm kiến thức mới và đó là mục tiêu duy nhất tôi đặt ra. Chỉ khi đến Mỹ, tôi mới bắt đầu có thêm những dự định về công việc, về định cư, về một thứ gì đó mình có ở nước Mỹ để biết được khả năng của mình đến đâu. Cứ thế, mục tiêu của tôi càng ngày càng tăng lên. Khi mới đến NewYork, tôi chỉ mong mình có một công việc đàng hoàng, muốn được trải nghiệm tuổi 20 của mình ở nơi này và có một mức lương ổn ở Mỹ: Trên 100.000$/ năm. Đến bây giờ, để mà nói là cực kỳ thoải mái thì không có cực kỳ thoải mái, nhưng nếu nói là thoải mái thì tôi thấy thoải mái vì tôi đã đạt được tất cả những điều đó ở NewYork. 

Nghe bạn kể về tuổi thơ của mình và những gì bạn đạt được ở thời điểm này - tôi nghĩ đó là một hành trình mà bạn có thể tự hào. 

Thật ra tôi sợ cho phép bản thân mình cảm thấy thoải mái và tự hào. Bởi tôi sợ, nếu mình cho phép điều đó cũng đồng nghĩa rằng mình sẽ không cố gắng tiến lên. Hiện giờ, tôi đang ở tuổi 30, tôi vẫn còn khoảng 30 năm nữa để tốt hơn mà. Vậy nên với tất cả mọi thứ, tôi phải cố gắng nhất có thể để đạt được những mục tiêu cao hơn và có một cuộc sống thoải mái hơn. 

Bạn là kiểu người khi đã đạt được những mục tiêu rồi sẽ đưa ra thêm những mục tiêu cao hơn để chinh phục nhỉ?

Chưa làm xong là tôi đã nghĩ đến những mục tiêu kế tiếp rồi. Vậy nên lúc nào tôi cũng bận và không cho phép mình được rảnh luôn. Tôi là người sống vì mục tiêu và đa số, đến 95% mục tiêu tôi đặt ra - tôi đều đạt được đúng thời hạn.

Nói một chút về công việc của một nhà sáng tạo nội dung đi! Từ khi nào bạn quyết định ghi hình lại cuộc sống của mình và chia sẻ chúng?

Năm 2018, khi đang dang dở với những dự định ở lại hay trở về. Khi đó, tôi mới đặt chân đến NewYork và cảm thấy rất sợ rằng một ngày nào đó, mình sẽ không giữ lại được những ký ức rất đẹp này nữa. Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ nổi tiếng vì làm Youtube mà chỉ đơn thuần nghĩ rằng việc ở lại đây đã rất khó rồi, vậy hãy lưu giữ những kỷ niệm này khi còn có thể. Biết đâu, 5 năm, 10 năm nữa - mình sẽ không trở lại nữa? 

Cũng là những nội dung về cuộc sống đời thường, về những chuyến đi, có bao giờ bạn nghĩ về những lý do tại sao mình được yêu thích đến thế giữa rất nhiều các kênh khác về lifestyle? Về du lịch?

Tôi thấy nội dung của mình rất đơn giản, ai cũng có thể hiểu và cảm thấy được kết nối. Bản thân việc mình không phải người nổi tiếng thì cuộc sống của chúng ta ai cũng giống nhau mà. Vậy nên, ngay cả những việc bình thường và nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống thì ai cũng sẽ thấy được mình trong đó. Tôi cũng muốn với những nội dung của mình, có thể cho mọi người một góc nhìn khác về đời sống ở NewYork. Có thể nó không cực kỳ hào nhoáng và sang chảnh, nhưng là điều tôi muốn truyền tải. Bạn có thể không xuất thân giàu có, nhưng bạn vẫn có thể tìm được một công việc ở thành phố to lớn này. 

Nghe thì vui đấy, nhưng có bao giờ bạn để những áp lực rằng mình phải ra vlog nhiều view, phải hot thì mới thấy thỏa mãn không? Bởi như bạn vừa chia sẻ, bạn là người rất quan tâm đến thành quả và mục tiêu mà. 

Tôi có một công việc chính ở đây là làm cho một agency quảng cáo và một photographer. Khi làm việc, tôi rất chuyên tâm trong vai trò của mình bởi công việc đó rất cạnh tranh. Youtube là công việc mình làm cho vui và lưu lại những ký ức đẹp của mình thôi, vậy nên tôi không quá đặt nặng những mục tiêu to lớn. Phải cho đến bây giờ, tôi mới cảm thấy mình nên nghiêm túc hơn để phát triển công việc ở mảng này. 

Vậy theo bạn, để trở thành một content creator, một Youtuber, một Influencer thì cần những phẩm chất như thế nào?

Tôi nghĩ rằng mình chỉ có thể làm được những content mình tâm đắc khi họ thật sự sống thật như những nội dung mà họ tạo ra. Chẳng hạn, nếu bây giờ nói tôi đi fashion show để về làm video thì nó… không vô lắm. Đối với tôi, việc các bạn xây dựng một tính cách trên mạng và ngoài đời khác nhau mới là việc khó đấy. Bởi nếu là tôi, tôi cũng sẽ chỉ duy trì việc đó được một thời gian thôi. Cái gì nó hợp và đúng là mình mới có thể làm được hoài và cũng tốt cho mình nữa. Vậy nên, hãy thật chân thật để người xem có thể cảm nhận được.

Có rất nhiều nội dung mà tôi muốn làm nhưng luôn băn khoăn không biết có ai muốn xem không? Tôi rất quan tâm đến độc lập tài chính nè, chứng khoán nè… tôi rất quan tâm đến những chủ đề đấy bởi tôi cũng có một hành trình riêng trong việc hướng đến sự độc lập tài chính và mục tiêu… nghỉ hưu sớm. Sắp tới, tôi muốn nói về vấn đề đó nhiều hơn, để các bạn trẻ ở tỉnh xa lên thành phố lớn như Sài Gòn, hoặc qua đây du học - có thể biết được tầm quan trọng của tài chính và làm thế nào để có được thành công sau tuổi 30. 

Với công việc này, bạn thấy điều gì là khó nhất trong quá trình sáng tạo nội dung? 

Chắc là việc phải bỏ được những suy nghĩ về những phản hồi tiêu cực. Thật ra, tạo ra nội dung không khó, edit nội dung cũng không khó, khó nhất ở những lời bình phẩm ác ý. Trước đây, tôi từng muốn ngừng lại vì những lời nói khó nghe, nhưng rồi phải làm tinh thần cho mình rằng: Mình làm để giữ kỷ niệm thì nếu họ nói gì, hãy cứ để họ nói. 

Vậy còn niềm vui lớn nhất thì sao?

Có ba niềm vui. Niềm vui lớn thứ 3 là kiếm được tiền. Niềm vui lớn thứ 2 là có thể chia sẻ những gì mình biết cho những người chưa biết. Còn niêm vui lớn nhất là có thể thỏa mãn niềm đam mê quay dựng video. Mình thích làm công việc sáng tạo, yêu việc ghi lại những kỷ niệm mà. 

Cảm ơn bạn về cuộc trò chuyện và chúc bạn có những thành công mới trong chặng đường sắp tới. 

MỚI NHẤT

banner
Theinfluencer.vn là trang thông tin chuyên biệt hàng đầu về lĩnh vực influencer marketing tại Việt Nam - nơi khám phá những câu chuyện độc quyền của người có ảnh hưởng trên mạng xã hội, khai thác những khía cạnh khác về con người mà các Influencer chưa kể ở bất cứ nơi đâu.
Điện thoại: 0912261919 | Email liên hệ hợp tác: hello@theinfluencer.vn | Email liên hệ dịch vụ booking KOL: request@thealist.vn
NEWSLETTER SIGN UP
ĐỪNG BỎ LỠ
Special Interview
TikTok Rising
5W1H
Rising Star
Truth Be Told
Case Study
Đơn vị quản lý vận hành: CTCP The A List Việt Nam | Mã số thuế: 0109120150 | Giấy phép thiết lập MXH số 487/ GP-BTTTT, ký ngày 29/07/2021 | © Copyright The Influencer 2021 All Rights Reserved
Powered by Blakaa