Bởi tôi thấy nó đúng với con người của mình. Album này giống như một lăng kính giúp bản thể của thực tại nhìn lại chính mình trong quá khứ, tôi đã làm những gì, đã trải qua những gì, nhân sinh quan đã thay đổi ra sao sau từng ấy trải nghiệm.
Chất liệu để đưa vào album này đã được tôi góp nhặt trong suốt 4 năm. Còn thời gian sản xuất chính thức của album này diễn ra trong khoảng một năm rưỡi.
Thật ra, đã có một bản album khác tôi đã làm xong từ lâu rồi. Nhưng khi mọi người trong ekip cùng nghe lại album đấy, tất cả đều nhận ra nó… không phải tôi. Nó thiếu đi những chi tiết, những cảm xúc, những câu chuyện để giúp người nghe hiểu được về con người tôi hiện tại. Vậy nên tôi đã quyết định “đập đi xây lại” và Đánh Đổi được ra đời.
Chắc là có lẽ là bài Sài Gòn rồi.
Tell the kids I love them.
Khi mới bắt đầu với âm nhạc, tôi nhìn hành trình này bằng một đôi mắt đầy màu hồng. Mọi thứ đều rất tươi sáng và tích cực, vậy nên tôi cũng muốn mang đến những sản phẩm với năng lượng gần gũi và thân thiện. Ngày ấy, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ kể những câu chuyện mà chỉ những người thật sự thân thiết mới được biết.
Thậm chí cho đến thời điểm trước khi ra mắt album, tôi vẫn đắn đo không biết việc mình kể những câu chuyện này ra là đúng hay sai. Tôi cứ tự hỏi: Liệu mình có nên chỉ giữ cho riêng mình thôi, còn bây giờ mọi người đều biết hết rồi - đúng không ta? Cuối cùng tôi quyết định là mọi chuyện chẳng có đúng sai, còn trách nhiệm mình với sản phẩm này là phải kể một câu chuyện trung thực nhất.
Xuất phát điểm, tôi có một tuổi thơ rất đẹp. Tôi được thừa hưởng những gì còn sót lại của thế hệ 9x, với âm nhạc và những trò chơi dân gian. Đấy cũng là lúc tôi bắt đầu lớn và bước vào một tuổi trẻ ngông cuồng. Quê tôi ở Châu Đốc - An Giang, gần biên giới Campuchia, thế nên những hoạt động của dân anh chị xã hội diễn ra rất nhiều. Bạn bè của tôi toàn những người dân anh chị, vậy nên tôi bị ảnh hưởng bởi môi trường đó rất nhiều.Thích ra oai, gây sự, đánh nhau lấy tiếng.
Con hẻm tôi sống có tên là Châu Long 5 ( CL5 Interlude trong album Đánh đổi) và tôi có những anh em cực kỳ thân thiết ở đấy. Cho đến khi lớn lên, cơm áo gạo tiền, chúng tôi trưởng thành theo những cách khác nhau và có những lựa chọn khác nhau trong cuộc sống. Tôi quyết định phải thoát khỏi cách sống này, nhưng những người anh em còn lại hoặc không có cơ hội, hoặc không có lựa chọn mà buộc phải bám vào vòng xoáy ấy để tồn tại.
Đó là lúc tôi chứng kiến một người anh thân thiết của mình qua đời sau một cuộc xích mích với các dân anh chị khác.
Khi quyết định thay đổi lối sống của mình, tôi may mắn vì có hai người anh khác luôn ở bên cạnh để bảo vệ và nhắc nhở tôi về cách sống, cách hành xử và giao tiếp.
Thời điểm lên Sài Gòn sống, tôi 16 tuổi. Cuộc sống xáo động của tuổi trẻ diễn ra trước đó, còn năm 16 tuổi lại mang đến một biến cố khác lớn hơn rất nhiều về gia đình. Tôi náu mình trong âm nhạc để nó giúp tôi chạy trốn khỏi những vấn đề của thực tại. Cho đến lúc tôi bừng tỉnh và nhận ra, dù mình đang chạy trốn nhưng mọi vấn đề vẫn đang nằm ở đấy chứ chưa hề được giải quyết.
Ngày nhỏ, mỗi lần nghỉ hè, tôi đều được lên Sài Gòn chơi với ngoại suốt 2 tháng. Tôi được thấy những gì đẹp nhất của Sài Gòn xưa và ôm một niềm ao ước với thành phố này. Bao nhiêu thời gian cũng là không đủ, và tôi chỉ muốn được ở lại với Sài Gòn dài hơn mỗi chuyến đi. Nhưng lúc ấy, tôi yêu Sài Gòn bằng tình yêu của một đứa trẻ, bằng sự ngây thơ và thuần khiết nhất mà một đứa trẻ có thể cho đi. Đến khi trở lại Sài Gòn chính thức, có thể được chủ động ở lại với Sài Gòn đến bất cứ khi nào - thì Sài Gòn lại quay lưng khiến tôi đau lòng.
Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn yêu Sài Gòn và sẽ mãi yêu Sài Gòn. Tôi viết một câu rằng: Rồi người ta cũng sẽ bỏ em đi khi mọi thứ đã đủ đầy/ Chỉ mình em với những khoảng không cô đơn/ Ừ thì anh vẫn thương em, nhưng làm sao để quay về như ngày mình đã từng - Những gì đẹp đẽ nhất về Sài Gòn ở tuổi thơ sẽ không bao giờ trở lại nữa, nhưng giờ đây tôi và Sài Gòn đã có thêm những trải nghiệm mới khi đã cùng nhau đi qua những ngày khó khăn.
Tôi buộc phải bắt con người bên trong mình phát triển và đẩy giới hạn của bản thân lên tối đa để vượt qua.
Thật ra, tôi đã từng có ý định kết thúc cuộc đời đấy chị ạ. Bản thân tôi là thằng con trai, lại là con cả trong nhà với hai em trai sau tôi. Ba thường nói, con là con chim đầu đàn, con bay đi đâu thì hai đứa sẽ bay y chang như vậy. Sự bất lực đầu tiên đến từ việc tôi thấy mình có một cái gì đấy, nhưng lại không thể lo trọn vẹn cho gia đình. Bất lực thứ hai là bên cạnh những vấn đề gia đình vẫn chưa được giải quyết, tôi lại phải đối mặt với những vấn đề của chính mình. Và tôi hoàn toàn không thể chia sẻ hay tâm sự với bất cứ ai trong gia đình, vậy nên đôi khi áp lực đến cùng với sự cô đơn, khiến tôi có những suy nghĩ không thấu đáo.
May mắn rằng trong thời gian đấy, tôi có người bạn là anh Seachains. Anh là người đã luôn lắng nghe và cho tôi những lời khuyên để vượt qua hoàn cảnh đó, anh thật sự giống như một người anh đỡ đầu của tôi và giúp tôi rất nhiều.
Thời điểm ấy, tôi không có sự chiêm nghiệm và cả cái nhìn sâu sắc. Tôi đối diện với các vấn đề một cách trực diện chứ không ngẫm nghĩ đa chiều. Chắc có lẽ bởi tôi vẫn còn quá trẻ.
Đó là khi tôi gặp Ngân.
Khi ấy, Hạnh Ngân nói rằng tôi hãy ra Hà Nội chơi với Hạnh Ngân một thời gian. Ngân gần như nuôi tôi luôn. Tôi ở Hà Nội đủ lâu để thấy được những thứ đặc trưng và đẹp đẽ nhất của người Hà Nội. Tôi tận hưởng nhịp sống chậm rãi của người Hà Nội, ngắm nhìn người Hà Nội kết thúc một ngày làm việc bên bàn trà chiều với hàng xóm, cùng nhau đánh cờ và trò chuyện. Lúc đó, Hà Nội đang là mùa đông, trời thì lạnh và đồ ăn lại rất ngon. Mỗi ngày được tỉnh dậy, ra phố, hòa mình vào một cuộc sống nhẹ nhàng, tôi cũng thấy mình được chữa lành.
Nếu như Sài Gòn bắt ta phải đứng lên và bước chân vào một cuộc đua dồn dập, thì Hà Nội lại giống như những cái vuốt lưng ấm áp, cho mình khoảng không để lắng nghe điều mình thật sự muốn là gì. Đấy cũng là điều tôi đang cần trong thời điểm chênh vênh đấy.
Sau 2 tháng ở Hà Nội, tôi nhận ra và chiêm nghiệm được rất nhiều thứ. Tôi biết mình phải làm gì tiếp theo, thấy rõ con đường mình cần đi và quan trọng là những thay đổi tích cực từ bên trong. Tất cả những thói quen xấu hay suy nghĩ tiêu cực, tôi đều tìm cách để gạt bỏ chúng ra khỏi con người mình. Nhìn lại những gì đã trải qua, tôi chưa bao giờ thấy ghét con người cũ và hiểu rằng dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng vượt qua được.
Làm nhạc. Lúc đấy tôi bắt đầu viết nhạc lại được nhưng vẫn chưa thấy âm nhạc của mình có mục đích. Vậy nên tôi quyết định thử sức với Rap Việt mùa 2. Đó là một môi trường cần thiết để thúc đẩy việc cố gắng hết sức mình bởi dàn thí sinh quá chất lượng.
Sau đó, tôi cũng nhìn ra được rất nhiều thứ và dần thấy thích với việc chiêm nghiệm. Tôi tập cách quan sát nhiều hơn, ngẫm nghĩ nhiều hơn, tập cách để im lặng. Điều đó tốt hơn cho việc viết nhạc và làm nhạc.
Thật ra tôi cũng có nhận quảng cáo và làm sản phẩm đại chúng, nhưng tôi ý thức được rất rõ chặng đường sắp tới còn rất dài và sẽ có một người khác có thể thay thế được mình. Tôi hiểu rõ mục đích khi đến với âm nhạc của tôi là muốn để lại một thứ gì đó cho những người từng giống như tôi, vậy nên việc cần làm là phải sống hết mình với nghệ thuật mà mình theo đuổi. Biết đâu trong bóng tối, họ đang ẩn nấp tu luyện, và được ảnh hưởng từ thứ âm nhạc mà mình đang tạo ra? Tôi cần làm được điều đó, cần được truyền đi một thứ năng lượng và giá trị tới những người từng giống mình, đó là mục tiêu lớn nhất và quan trọng nhất với tôi lúc này - chứ không phải kiếm được thật nhiều tiền hay thật nổi tiếng.
Đó là người bạn thân nối khố của tôi. Cả hai đứa chơi cùng nhau từ hồi cấp 1 và đến bây giờ thì làm nhạc cùng nhau luôn. Chặng giao nhau với âm nhạc của tôi và Shiki rất đẹp. Trước đây, Shiki có từng nói với tôi là bạn thích làm nhạc. Nhưng thời điểm khi tôi ra mắt Simple Love, bạn mới tập tành làm nhạc được một thời gian thôi. Bẵng đi một thời gian, tôi không biết bạn đã đi đâu để tu luyện nhưng khi mang đến cho tôi nghe thử, tôi phải bàng hoàng vì sự phát triển của bạn. Nó có tài! Tôi nhìn thấy cái tôi âm nhạc của Shiki khi bạn chia sẻ về những bài nhạc của mình.
Vậy là xong, tôi rủ nó về làm cùng luôn. Anh em có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Cả hai đứa luôn tin tưởng nhau tuyệt đối từ trước đến nay, và với âm nhạc, đó mới là điểm giao đầu tiên. Nó không có danh tiếng thì tôi đưa nó lên. Tôi không có danh tiếng thì nó đưa tôi lên.
Lăng là một trong những người anh thân thiết của tôi trong OTD. Cả nhóm OTD đều là người miền Tây vậy nên rất yêu thương và quan tâm nhau. Ngay từ những ngày đầu tiên gặp gỡ, họ đã dang tay đón chào tôi và sẵn sàng làm mọi thứ có thể để giúp đỡ nếu tôi cần. Show diễn của tôi ở Sài Gòn, nhiều anh em còn chưa biết tôi là ai cũng đến ủng hộ hết mình.
Người có xuất phát điểm gần với tôi nhất là anh Lăng, cả hai anh em đều cùng lớn lên ở đường phố. Anh cũng là một người rất trượng nghĩa và đời hơn tôi rất nhiều. Vậy nên Đầu đường xó chợ là bài tôi quyết định mời anh cùng tham gia, vì đó là câu chuyện mà cả hai đã từng trải qua.
Anh Long là người rất hợp với bài Đánh đổi. Nếu theo dõi anh Long, mọi người sẽ thấy luôn có một sự tò mò bao phủ xung quanh anh. Nội tâm của anh ta ra sao nhỉ? Sắp tới ông này sẽ làm gì? Khán giả không thể đoán trước được và đấy là một năng lượng rất thú vị mà không ai cho em được cảm giác như vậy. Có thể nói, anh Long là người nghệ sĩ mà tôi theo dõi sát sao nhất từ khi bước chân vào nghề.
Chính là anh Karik. Tôi là fanboy của anh Karik. Ngày xưa, nếu không nghe được Khu Tao Sống thì tôi không thích Karik đến thế đâu. Nhiều người bây giờ không biết đến những bài rap đã làm nên tên tuổi của anh Karik ngày xưa, nhưng chúng thực sự đã cho tôi một lý do để theo đuổi âm nhạc.
Trước đây, tôi chưa từng nghĩ mình thích âm nhạc. Tôi cứ sống vô tư và không quan tâm đến việc mình thích gì, mình sẽ làm gì cho tương lai? Nhưng anh Karik đã khiến tôi biết mình muốn làm gì qua âm nhạc của anh. Những bài như Sống bên khoảng lặng, Bay thật xa, Chạy, Số 1, Do Real Thang, rồi Ức chế… những track rất lâu rồi của anh Karik thật sự đã thổi lên tình yêu âm nhạc trong tôi và khiến tôi muốn dấn thân vào con đường này một cách sâu sắc.