Cho đến thời điểm hiện tại, sau khi cuộc thi kết thúc 4 tháng, ít nhiều gì tôi cũng đã bỏ túi và hoàn thành được một vài gạch đầu dòng nho nhỏ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm được. Cuộc sống bận rộn hơn một chút, đổi lại đó là thật nhiều niềm vui và sự tự hào nho nhỏ về bản thân. Mới hôm qua thôi, tôi vừa có cơ hội chụp hình cho thương hiệu Six Do của anh Đỗ Mạnh Cường. Sau Hoa hậu Hoàn Vũ (HHHV), tôi đã ngay lập tức đi casting và sau 2 tháng, chính anh Cường là người đã nhắn tin cho tôi mời tham gia buổi chụp hình poster này. Trời ơi, đó là một cảm giác tuyệt vời kinh khủng. Tôi đã hét lên và thật sự là không ngờ tôi đã có được một cơ hội tuyệt vời đến vậy. Điều đó nhắc tôi rằng mình càng phải cố gắng nhiều hơn nữa và hãy tin vào những gì mình đã từng ước mơ, từng cầu nguyện, từng khát khao và tập trung vào nó.
HHHV là nơi để tôi có cơ hội rèn luyện sự kỷ luật cho bản thân mình. Mỗi ngày, tôi đều phải thức dậy đúng giờ và làm việc liên tục. Sau cuộc thi, cuộc sống của tôi vẫn đi vào một nề nếp nhất định. Cho dù ngày hôm đó có việc hay không, tôi vẫn dậy sớm, ăn uống đúng giờ giấc, đi tập. Tôi cũng có sự chỉn chu và chuyên nghiệp hơn khi làm việc với nhãn hàng. Không chỉ là chụp hình hoàn thành công việc theo yêu cầu, tôi còn chuẩn bị đồ đạc kỹ lưỡng và dồn rất nhiều tâm huyết vào những nội dung đi kèm. Trước đây, tôi luôn làm việc một mình. Nhưng hiện tại, tôi có cơ hội được làm việc nhiều hơn với nhãn hàng, với các ekip khác nhau. Tôi cố gắng phối hợp nhịp nhàng với tất cả mọi người trong ekip để công việc cho ra một kết quả tốt nhất.
Khi đến với HHHV, tôi vừa trải qua một chuyện rất buồn, dù biết rằng đây không phải chuyện của riêng tôi. Sau mùa Covid, tôi mất đi công việc kinh doanh mà tôi đã dồn tâm huyết trong suốt một thời gian dài. Thời điểm đó, tôi đánh mất phương hướng của bản thân và không biết mình phải làm gì tiếp theo. Vừa mới qua 25 tuổi, trong tay không còn gì, không biết đi về đâu. Tôi cũng… bất ổn lắm chứ. Nhưng rồi tôi nghĩ: Ai nói giấc mơ đã chết khi ta 25? Tôi choàng tỉnh khi nhận ra trong mình toàn những năng lượng tiêu cực. Mọi chuyện xảy ra đều có một lý do và việc mình dám đứng dậy để bước tiếp sẽ quyết định bản thân mình là ai. Liệu mình có tự tin cho bản thân mình một cánh cửa mới, một con đường mới để làm lại không?
Khi bắt đầu thi HHHV, tôi chẳng có gì trong tay, không có chút kinh nghiệm nào liên quan đến trình diễn sân khấu hay kinh nghiệm tham gia các cuộc thi sắc đẹp. Tôi vốn chỉ là một mẫu ảnh, một KOL thôi. Mãi sát nút cuộc thi tôi mới quyết định tham gia và dám cho mình cơ hội được thử thách chỉ trong 2 tháng. Tôi bắt đầu từ con số không, thậm chí còn không biết cả catwalk. Nhưng rồi tôi thậm chí đã đặt chân vào top 10, tất cả những phần thi phụ - Bảo Ngọc cũng ghi tên, và trở thành người đẹp biển của chương trình.
Điều đó khiến tôi cảm thấy khá tự hào về bản thân. Tại sao mình không dám tin vào những gì mình có thể làm được để bắt đầu lại từ đầu khi thất bại? Đó cũng chính là thông điệp mà tôi mang đến cuộc thi, cũng như sẽ tiếp tục lan tỏa bây giờ và cả sau này nữa: “Đừng bao giờ để giấc mơ chết đi khi bạn chỉ vừa say chân thất bại. Khi muốn bước đến một đỉnh cao thì cũng là lúc bạn phải bước những bậc thang đầu tiên. Hãy cứ bước, có đi là chắc chắn sẽ đến. Miễn sao đừng dừng lại!”.
Có lẽ chị đã đọc bài viết về chiếc điện thoại cũ của tôI. Đó là chiếc điện tôi mua được từ những công việc đầu tiên khi đi làm trong nghề. Tôi tiết kiệm từng đồng cát xê, từng đồng bán ở shop thời trang để mua chiếc điện thoại đó. Tôi thật sự rất trân quý nó, cũng bởi nó đồng hành với tôi qua bao nhiêu cột mốc và hoạt động.
Tính tiết kiệm cũng là tính mà tôi được thừa hưởng từ ba mẹ mình. Ngày trước, khi vừa có sự cố sau Covid, tôi muốn được đi học tiếng Anh, muốn đi tập thể dục… nhưng tôi không có tiền để chi trả cho những việc đó. Bây giờ công việc ổn hơn, tôi có thể thoải mái đầu tư hơn cho bản thân. Tôi không còn phải đắn đo chuyện tập ở nhà hay ra ngoài, tôi có thể đi học thêm catwalk. Có một chuyện nhỏ thế này mà tôi cứ vui mãi: Cách đây 5 năm, tôi được tặng một cái voucher học tiếng Anh ở trung tâm. Số tiền học lúc đó là 60-70 triệu, có voucher thì được giảm 5-7 triệu lận, nhưng số còn lại phải trả vẫn quá nhiều. Tôi buồn và tiếc vô cùng. Lúc đó tôi cứ tự nhủ: Trời ơi! Nếu mình có tiền đi học thì chắc chắn sẽ tốt hơn cho tương lai rồi! Bây giờ, tôi đã có công việc và có cơ hội để lấy chính đồng tiền mình làm ra mang đi đóng học, dù vẫn phải trả góp những đó thật sự là một niềm tự hào mà tôi có được trong thời gian này.
Trước Covid-19, tôi có một shop thời trang nhỏ, đó là công sức và tâm huyết của tôi trong suốt 4 năm liền gây dựng. Covid đến, tôi không thể bán hàng nhưng vẫn phải trả rất nhiều tiền mặt bằng, tiền nhập vải, tiền gia công xưởng, tiền nhân viên. Thậm chí tôi vẫn cố chạy quảng cáo để bán hàng, nhưng tiền quảng cáo khi đó đắt kinh khủng, mỗi lần 20-30 triệu nhưng vẫn chẳng bán được là bao. Hàng tồn kho đến mức bây giờ vẫn chất ở nhà.
Khi quyết định dừng lại, tôi rất buồn nhưng vẫn phải dùng hết số tiền mình có để chi trả cho những người mình từng cộng tác. Sau khi trả hết, trong người tôi còn vỏn vẹn 20-30 triệu. Tôi chẳng dám chia sẻ với ba mẹ vì sợ mọi người buồn lo, nhưng thật sự cũng thấy chới với vì không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi thấy mình mất tất cả, lúc nào cũng nằm trong phòng suy nghĩ xem ngày mai phải làm gì để bắt đầu lại từ đâu? Tôi có một người chị, hay cộng tác với một trung tâm giúp đỡ cho trẻ em khiếm thính. Tôi thì lại không muốn cứ đắm chìm mãi trong những năng lượng tiêu cực nên quyết định tìm đến chị, xin đồng hành cùng chị để giúp đỡ các bé. Tôi không biết ngôn ngữ ký hiệu nên lại quyết định cắp sách vở đi học ngôn ngữ ký hiệu để thực sự giúp được các bé một cách hiệu quả.
Hồi đó, tôi thấy đơn giản là mình có một điều gì mới mẻ để thoát khỏi những suy nghĩ u uất của bản thân thôi, không chỉ giúp cho mình mà còn giúp cả cho người khác nữa. Chi phí học cũng đâu đó chỉ vài trăm nghìn, vậy nên tôi mới có đủ tiền đi học. Cho đến lúc tôi đi thi, tất cả những trải nghiệm đó đều trở thành câu chuyện thật để tôi chia sẻ với tất cả mọi người. Tôi kể với mọi người rằng tôi đã vượt qua khoảng thời gian tồi tệ và kinh khủng nhất tính đến thời điểm ấy. Bản thân tôi cũng đã mất người thân sau Covid, nên khi ấy tôi thực sự khủng hoảng.
Lúc đi thi, tôi thật sự rất áp lực. Thảo Nhi Lê và Đỗ Nhật Hà là những người ở cùng phòng với tôi, họ chứng kiến được tất cả những khoảnh khắc tôi vụn vỡ nhất. Có thể mọi người thấy tôi trên các phần thi rất năng động, hoạt ngôn và vui tính. Nhưng mỗi buổi tối, sau một ngày dài quay hình, tôi sẽ ngồi khóc rất nhiều vì áp lực. Chị biết không, khi đi thi, tôi đâu có tiền đi trang trải cho cả cuộc thi dài như vậy? Tôi kể với Duy Khánh là người bạn thân 11 năm của mình. Khánh rất bất ngờ và mừng cho tôi. Biết tôi không có tiền để chụp 1 bộ hình mang đi thi, Khánh là người đã liên hệ với một ekip mà Khánh từng làm việc để tặng cho tôi bộ hình đó. Thực sự, chính nhờ bộ hình tuyệt vời ấy mà tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều khi bước vào cuộc thi này. Nhận được quá trời sự ủng hộ và khích lệ của bạn thân như vậy cũng chính là lý do mà tôi cảm thấy áp lực. Tôi sợ mình làm không tốt, tôi sợ mình phụ sự yêu thương của bạn bè mình. Mỗi ngày về lại phòng, nếu tôi cảm thấy mình thực hiện thử thách không tốt, tôi sẽ tự dằn vặt. Không phải vì tôi tiếc cho bản thân, mà vì tôi nghĩ đến những người đã và đang đồng hành cùng mình, đã đặt biết bao niềm tin vào tôi trong cuộc thi này. Tôi khóc nhiều đến nỗi mà Thảo Nhi Lê nói: “Ngọc ơi! Mày có biết mày là người có năng lượng rất lớn không? Khi mày vui thì cả phòng này vui, khi mày buồn thì cả cái phòng này cũng buồn theo mày!”. Đó thực sự là những góc khuất mà chỉ có những người ở trong mới có thể hiểu được. Có những ngày, tôi thức đến 4h sáng để chuẩn bị bài nói cho phần thi Người đẹp bản lĩnh, 7h sáng phải thi và thế là chỉ ngủ được 2 tiếng. Nhưng chị biết sao không? Cuối cùng tôi cũng có mặt trong tận top 8 Người đẹp bản lĩnh đấy!
Tôi thật sự cảm thấy tự hào về bản thân mình. Tôi cảm nhận được cái câu mà mình hay nghe: “Không có áp lực thì không tạo nên kim cương”. Đúng thật! Áp lực lắm! Nhưng không có áp lực đó thì làm sao có một Bảo Ngọc như hiện tại? Đó là cả một chặng đường dài với những ngày mà tôi chỉ muốn bỏ cuộc vì mệt mỏi quá rồi. Nhưng rồi có khóc lóc, yếu đuối, mệt mỏi tiêu cực ra sao thì đến ngày hôm sau, khi mở mắt thức dậy, tôi vẫn phải tiếp tục bắt đầu một ngày mới.
Tôi nghĩ mình phải tự cảm ơn chính bản thân mình. Nếu như khi ấy, quyết định của tôi không mạnh mẽ và đủ quyết liệt thì làm sao tôi có được ngày hôm nay. Chính những quyết định đó giúp tôi có thêm động lực để làm những điều tưởng như thử thách. Có thể chưa có kết quả, có thể mất rất nhiều công sức và tiền bạc, nhưng chúng đâu thể cản bước được tôi cố gắng. Tôi biết chắc chắn rằng, một ngày nào đó trong tương lai, chính bản thân tôi sẽ phải cảm ơn tôi lúc này.
Tôi nghĩ, khi mình có năng lượng thế nào thì sẽ thu hút được với những người có cùng tần số. Khi đến với cuộc thi, tôi là một người mới, tôi đón nhận mọi thứ bằng tinh thần chiến đấu nhưng luôn biết rằng mình đang ở vị trí học hỏi. Tại sao không nghĩ rằng: Ta sẽ học và được truyền cảm hứng từ những người xung quanh? Vô tình, Thảo Nhi Lê cũng là một cô gái có năng lượng như vậy, Nhi cũng rất ủng hộ phụ nữ và cả hai chúng tôi rất hợp nhau. Chúng tôi nói với nhau: “Hành trình này tao mới, mày cũng mới. Bây giờ phải làm sao? Hai đứa phải cố gắng giúp nhau nha!”. Nhật Hà cũng vậy! Hà vốn đã có kinh nghiệm trong các cuộc thi sắc đẹp, nhưng mục tiêu của Hà đến đây là để cất lên tiếng nói cho cộng đồng LGBTQ+. Đó cũng chính là điều mà tôi và Thảo Nhi đều muốn lắng nghe! Vậy là khi chúng tôi được ngồii lại với nhau, chúng tôi nhận ra chẳng ai hoàn hảo cả, tất cả đều đang trong quá trình hoàn thiện mình. Chúng tôi muốn chia sẻ với nhau về những điều chưa làm được, cùng nhau tiến về phía trước, không chỉ trong cuộc thi mà còn cả sau này. Tôi luôn nghĩ: Đi một mình không bao giờ tốt bằng đi cùng nhiều người! Ta sẽ đi xa hơn nữa, cùng chia sẻ những tiếng khóc, những nụ cười cùng nhau! Đó mới là hành trình tuyệt vời.
Nếu không có Nhi, không có Hà, không có những thí sinh khác mà tôi từng nói chuyện và chia sẻ trong cuộc thi, tôi nghĩ mình không thể có được nhiều kinh nghiệm và thể hiện tốt trong HHHV. Đó cũng chính là lý do mà đến bây giờ chúng tôi vẫn ngồi trò chuyện cùng nhau, ủng hộ những dự án của nhau và chia sẻ về mọi khó khăn lẫn dự định trong cuộc sống.
Ồ, tôi lại muốn được nghe từ góc nhìn của chị. Nếu muốn nói về tôi, chị có thể dùng từ gì?
Cảm ơn chị rất nhiều! Thật ra hai từ khóa này cũng là hai từ mà tôi nhận được từ BGK trong vòng phỏng vấn kín ở HHHV. Tôi nghĩ rằng khi mình có thể chia sẻ hết những quan điểm hay suy nghĩ của bản thân một cách thành thật, thì câu chuyện của ta sẽ chạm đến người khác một cách dễ dàng hơn. Đó cũng chính là điều mà tôi luôn muốn truyền tải tới các follower của mình. Tôi biết rằng ở đâu đó có những người cũng đánh mất bản thân, cũng sẽ muốn bỏ cuộc, và biết đâu, họ cũng đang nhìn về mình để tìm một niềm cảm hứng và cố gắng? Ai cũng xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn khi dám cho mình thêm một cơ hội!
Tôi nghĩ đó là sự độc lập, tự chủ và tự tin vào bản thân mình. Đó sẽ là một cô gái không ngại khó khăn, luôn nỗ lực, biết giá trị của mình ở đâu và sẵn sàng đi tới cùng dù có khó khăn. Sống đúng với những gì mà mình ước mơ và từ đó truyền sức mạnh cho cả những người phụ nữ xung quanh mình nữa!
Tôi chắc chắn mình vẫn sẽ tiếp tục trên con đường mà tôi đã và đang bước đi. Tôi sẽ cảm ơn mình ở thời điểm hiện tại bởi trong tay tôi khi đó, sẽ là một danh sách những giấc mơ đã thành hiện thực. Và đó sẽ là một danh sách rất dài.
Cảm ơn bạn và chúc bạn sẽ tiếp tục nối dài thêm danh sách ấy của mình nhé!