Tôi khá căng thẳng vì vẫn lo lắng nhiều cho sức khỏe của anh Lý. Sắp tới vợ chồng tôi phải sang Nhật thêm một vài lần để chữa bệnh cho anh, chi phí nhiều nên tôi cũng áp lực cả về tài chính.
Như mọi người cũng biết, tôi vừa làm báo, vừa làm KOL, vừa chăm chồng. Sáng dậy tôi thường dọn dẹp nhà cửa, check mail công việc và nhìn lại một lượt các đầu việc cần giải quyết. Tôi gặp gỡ khách hàng, xử lý việc, lo bữa sáng và bữa trưa cho chồng. Lúc anh đi tập là khoảng thời gian tôi thảnh thơi nhất trong ngày. Nhìn chung nếu không có việc cần ra ngoài thì tôi sẽ ở nhà. Tôi không phải tuýp thích lượn lờ, nếu ngồi cafe tôi cũng sẽ chọn những quán yên tĩnh, hàn huyên cùng một nhóm bạn thân. Hôm nào… buồn quá thì tôi sẽ nằm xem phim để tạm quên đi những điều tiêu cực.
Ngày nào công việc trộm vía thuận lợi, các job book đều thì tôi sẽ rất vui. Nhưng ai ở trong hoàn cảnh của tôi cũng hiểu, chồng đau ốm, mình phải tạm thời gánh vác kinh tế gia đình, thì mình sẽ không tránh khỏi trăn trở. Tôi muốn có thêm thật nhiều công việc, muốn mình khỏe mạnh hơn để đồng hành cùng anh, chăm sóc cho anh.
Có chứ, tôi nghĩ là có. Hạnh phúc vì sao? Vì sức khỏe chồng mình ngày một tốt hơn, chồng mình nhận được yêu thương của rất nhiều người. Vả lại, nếu không cảm nhận được niềm hạnh phúc của cuộc sống này, tôi nghĩ mình khó có được năng lượng tích cực để đương đầu với mọi chuyện.
Ngày xưa, thời còn con gái chưa chồng, hạnh phúc của tôi đơn giản là một tấm áo mới, một chiếc túi hàng hiệu tự thưởng cho bản thân. Hiện tại, hạnh phúc của tôi là sức khỏe của anh Lý, còn tất cả những món đồ vật chất ngày xưa giờ chỉ là phù phiếm. Nếu anh Lý không khỏe, không vui, tôi sẽ không bao giờ hạnh phúc được.
Tôi không chỉ sống cho mình mà còn sống cho mẹ, cho cả gia đình mình. Thân con gái lấy chồng, tôi chưa báo hiếu được cho bố mẹ, lại còn khiến bố mẹ nặng lòng.
Tôi không biết mọi người quan niệm thế nào về sự báo hiếu. Thời điểm anh Lý bị bệnh, mọi người chỉ thấy tôi túc trực chăm anh, còn tôi thì thấy mẹ ngày nào cũng mang cơm vào cho con gái, ngồi ở ghế đá bệnh viện và khóc. Mỗi lần mẹ khóc tôi lại thấy mình… bất hiếu. Tôi xót xa và nghĩ mình đang làm khổ mẹ. Tôi phải sống thật hạnh phúc, vì chỉ có như vậy mẹ tôi mới có thể vui vẻ an yên. Mẹ tôi cũng có tuổi rồi, niềm vui của bà chỉ đơn giản là con cháu trong nhà luôn khỏe mạnh.
Không đâu. Tôi không mơ mộng cao sang, tôi hạnh phúc khi được làm điều gì đó cho người thân của mình. Tôi không đơn độc trong đời mà còn có người thân và trách nhiệm với họ. Thấy chồng vui, bố mẹ vui, tự khắc lòng mình cũng vui, bởi bao yêu thương mình dành hết cho gia đình của mình rồi.
Đó là điều ta sẽ học được khi đã trưởng thành và dám thẳng thắn đối diện với thực tại. Nếu không dám đối diện với bản thân thì sẽ chẳng bao giờ vượt qua được bất cứ điều gì.
Ngày trẻ, khi nghe ai đó nói rằng “bạn phải chiến thắng bản thân mình”, tôi không hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nói đó. Bản thân mình là của mình, có phải người khác đâu mà mình phải chiến thắng? Phải đến khi bước qua đủ va vấp, tôi mới nhận ra điều quan trọng là bản thân mình có chấp nhận được những điều bất như ý trong thực tại của mình hay không. Một khi đã học được cách chấp nhận và không lẩn trốn thì rồi mình sẽ mạnh mẽ vượt qua. Mà thật lòng, làm sao ta lẩn trốn được mãi? Chi bằng cứ sống chân thật và “chơi bài ngửa” với chính mình. Dù rằng sự thẳng thắn ấy đôi khi khiến người khác khó chịu, nhưng ít nhất mình không bao giờ hổ thẹn vì đã dám đối diện sự thật và nói lên những điều mình nghĩ. Tôi có một lẽ sống trong đời: Tôi không sợ người khác sống lỗi với mình, tôi chỉ sợ mình sống lỗi với người ta.
Tôi cũng đã từng như bạn. Thậm chí đến bây giờ tôi cũng không dám nhận mình có thể bỏ ngoài tai tất thảy những điều đó. Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn chọn bỏ qua. Cứ sống thật tốt, không làm điều gì sai trái và có lỗi với người khác thì sẽ chẳng có gì phải hổ thẹn. Còn mỗi người mỗi tính, ai mà chẳng có người thích, người ghét.
Giờ tôi cũng ngoài 30 rồi, cũng… sợ già chứ (cười). Tôi chăm sóc kỹ cho làn da của mình, kiểm soát việc ăn uống để tránh bị thừa cân.
Ngoài ra, có một câu nói mà tôi hay tự nói với mình mỗi ngày: “Tôi xin lỗi bạn, xin bạn hãy tha lỗi cho tôi. Tôi cám ơn bạn và tôi yêu bạn.” Không biết vì sao, việc nghĩ về câu nói này trong đầu và nói thầm thành tiếng khiến tâm hồn tôi được chữa lành. Thực hành này cũng giúp tôi chú tâm hơn trong lời ăn tiếng nói hàng ngày, để không vì bức xúc mà nói ra những lời tổn thương với bất kỳ ai.
Hàng ngày tôi cũng quay vòng tròn kinh luân như một cách nhắc nhở và tìm lại cho mình sự an yên. Bản chất tôi là người nóng tính chứ không dịu dàng lắm đâu! Tôi vẫn đang cố gắng để mình điềm tĩnh lại.
Nếu nói hoàn toàn không tham vọng thì là nói dối. Tôi nghĩ mình đang còn có sức làm, đang độ tuổi trẻ, thì tội gì không cống hiến với những điều mình đam mê?
Tôi cũng thử suy tính cho tương lai mình một vài năm tới. Nhưng thú thật những điều đó vẫn… xa vời với tôi. Tôi chưa làm được, nếu anh Lý vẫn chưa ổn. Suy cho cùng tôi làm việc, kiếm tiền là để dành cả cho anh. Tôi muốn mình tập trung làm tốt ở thời điểm hiện tại thay vì lo lắng cho tương lai xa.
Có chứ, nhưng bất kỳ ai trong hoàn cảnh của tôi cũng sẽ làm điều tương tự mà thôi. Phải yêu và thương thì mới có thể hy sinh, tôi cho là vậy. Nhưng không sao đâu, tôi vẫn đang vui vẻ với những “hy sinh" của mình.
Đúng. Tôi thấy sự hi sinh của mình rất xứng đáng mà! Tôi rời bỏ cơ quan đoàn thể đã gắn bó hàng chục năm, bỏ qua những thú vui hàng ngày để tập trung hoàn toàn vào việc chăm anh. Nhưng khi sức khỏe của anh trộm vía ngày một đi lên, tôi hạnh phúc vì sự hy sinh của mình đã có kết quả. Tôi hy sinh với cái tâm thiện lành và hy sinh bằng tất cả sự chân thành.
Tôi nghĩ bài học quan trọng nhất của tôi là sự tin người. Tôi là tuýp người đã yêu quý ai thì sẽ hết mình, sẽ móc hết tim gan ra cho người ta xem. Nhưng nếu chẳng may không còn chung đường, có những người lại dùng chính chân thành của tôi để phản lại tôi. Tôi đã mất rất nhiều năm để học thấm thía bài học này. Tôi bây giờ sẽ không vội vàng trao cho ai tất cả để tránh cho mình bị tổn thương.
Tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tôi không muốn “vạch áo cho người xem lưng", tôi chỉ nghĩ rằng nếu bản thân không đủ mạnh mẽ thì sẽ có rất nhiều người được thể hạ bệ mình. Những người bạn, người thân của tôi đã chứng kiến tôi bước qua những nỗi đau đớn đến nhường nào.
Như việc tôi hy sinh cho chồng tôi mà khi nãy chúng ta có nhắc đến. Có người tin đây là một tình cảm đẹp, nhưng cũng lại có người cho rằng tôi đang toan tính một điều khuất tất, rằng cuối cùng tôi cũng rời bỏ anh. Khi nghe những lời như thế, tôi cho rằng họ đang không ác với tôi, mà ác với anh Lý. Không khác nào họ đang tiên nghiệm anh sẽ có một cuộc sống bất hạnh.
Tôi hiểu rõ cuộc sống này, nỗi buồn sẽ không trường tồn, niềm vui sẽ chẳng phải là vĩnh hằng. Vậy nên, hãy sống thật nhẹ nhàng, bỏ qua những cái không vui để sống vì những người đang yêu thương mình.
Hãy thật thà và chân thành. Tôi không bao giờ hai lời: Nếu làm được gì cho ai, tôi sẽ làm bằng tất cả chân thành; còn nếu không thể, tôi sẽ nói thẳng. Chỉ có chân thành mới đổi lại được chân thành. Nếu bất kỳ ai phản bội lại lòng thành của mình, tôi sẽ không bao giờ cho họ cơ hội thứ hai để tiếp cận và làm tổn thương mình.
Mọi người dặn tôi phải cẩn thận vì 2024 là năm tuổi của tôi. Nhưng với tôi, 2024 là năm của loài rồng quyền uy, nên tôi đã bước vào năm mới bằng tất cả sự rạo rực và háo hức. Tất nhiên tôi vẫn cẩn trọng trong mỗi bước đi, trong lời ăn tiếng nói và các mối quan hệ. Nhưng quan trọng nhất là mình phải luôn vui vẻ, biết đâu mình sẽ gặp được nhiều điều may mắn hơn trong năm mới thì sao?
Năm nay, tôi cũng bắt đầu việc hợp tác với The Talent. Tôi nghĩ đây là một mối duyên, bản thân mình có thêm những người bạn đồng hành mới, và công việc của mình hẳn sẽ thuận lợi hơn. Với tôi, cộng tác thì chỉ có tốt lên chứ không thể nào xấu đi được cả, nên tôi đang rất tận hưởng và trân trọng mối duyên này.
Tuy nhiên, hiện tại tôi vẫn muốn tập trung vào những công việc đang có để có đủ kinh tế chữa bệnh cho anh Lý theo đúng liệu trình. Những dự định mới, có lẽ tôi sẽ tạm thời đặt sang một bên và chờ một thời điểm khác phù hợp hơn.
Tôi biết ơn cuộc sống, biết ơn những mối quan hệ xung quanh, biết ơn vì gia đình vẫn an yên, biết ơn vì mỗi ngày trôi qua cuộc đời vẫn cho tôi những nguồn năng lượng tích cực.