Đoàn Triệu Diệu Anh (2001) là một nhà sáng tạo nội dung trên mạng xã hội, cô nhận được sự theo dõi và quan tâm từ cộng đồng mạng bởi vẻ ngoài trong sáng, đáng yêu và nội dung gần gũi, tự nhiên, chủ yếu chia sẻ về bí kíp làm đẹp và cuộc sống hàng ngày trên các nền tảng. Vào năm 2023, cô bắt đầu học tập tại Seoul và thường xuyên tạo nội dung về văn hóa Hàn Quốc với sự tương tác cao từ người theo dõi của mình.
Tuy nhiên, phải cho tới chuỗi sự kiện “Liên-minh du học sinh đi muôn nơi” gần đây, Diệu Anh mới được biết tới nhiều hơn bởi câu chuyện sẵn sàng bước chậm lại để đạt được ước mơ và chấp nhận những khuyết điểm của bản thân. Xuất hiện tại chuỗi sự kiện cùng những câu chuyện truyền cảm hứng lần đầu tiên chia sẻ, Diệu Anh khẳng định đây là cột mốc mới đánh dấu sự phát triển về công việc, với mong muốn không chỉ mang đến sự tích cực qua nội dung hàng ngày mà còn là sự chia sẻ những giá trị tốt đẹp tới người theo dõi thông qua trải nghiệm thực tế của bản thân.
Chính vì vậy, ngay sau khi sự kiện diễn ra, The Influencer đã hẹn gặp Diệu Anh để cùng trò chuyện về hành trình phát triển bản thân từ trước đến nay, những câu chuyện về việc đi tìm danh tính và cảm giác thuộc về.
Nếu được gửi một bức thư cho bản thân 5 năm trước, Diệu Anh sẽ nhắn gửi điều gì?
Mình chắc chắn “bạn nhỏ” Diệu Anh 5 năm trước không bao giờ biết ở thời điểm hiện tại, cô ấy đang đi du học ở một đất nước khác và tích cực, lạc quan thế này đâu. Diệu Anh của 5 năm trước vẫn còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát và tự ti, cả thế giới chỉ xoay quanh luỹ tre làng. Chính vì vậy, mình muốn nhắn gửi tới bạn ấy rằng: Bớt rụt rè, có niềm tin vào chính mình và đừng suy nghĩ nhiều quá nhé!
Diệu Anh từng tự ti về điều gì ở bản thân?
Một ví dụ cụ thể là mình luôn tự ti về giọng nói của bản thân. Khi nghe điện thoại từ người lạ, rất nhiều lần mình từng bị nhầm là con trai… vì giọng rất trầm và khàn. Hoặc đôi khi cần ghi lại giọng nói qua video, chính mình cũng không dám xem lại vì xấu hổ. Chính vì thế, khoảng 3-4 năm trước, dù đã làm nội dung trên mạng xã hội nhưng mình không bao giờ ghi âm giọng nói hay chia sẻ giọng nói lên bất cứ nền tảng nào. Có một câu chuyện mình thường kể lại với mọi người rằng, một ngày mình mở Q&A trên Instagram, có một bạn đặt câu hỏi: “Tại sao chưa bao giờ thấy Diệu Anh nói gì, sao Diệu Anh không ghi âm giọng qua video?”. Khi ấy, không hiểu bằng sự dũng cảm từ đâu, mình đã sử dụng giọng nói để trả lời lại câu hỏi ấy, chia sẻ lý do là vì mình thấy giọng mình… quê mùa nên tự ti, không muốn đăng giọng nói của mình lên bất cứ đâu. Sau đó, một bạn khán giả đã trả lời video đó của mình rằng: “Quê thật".
Từ đó, mình càng thêm tự ti, mặc định bản thân không có giọng nói hay nên càng khép kín hơn, không dám nói nhiều trước mặt mọi người.
Học cách chấp nhận những khuyết điểm của bản thân để cải thiện cũng là một sự đấu tranh. Cho tới nay, Diệu Anh đã đấu tranh với điều ấy thế nào?
Đúng là phải học cách chấp nhận và yêu thương những khuyết điểm của bản thân, mình mới có thể cải thiện được chúng. Như đã chia sẻ, ban đầu, mình luôn mặc định rằng giọng nói không tốt, không hay, chất giọng vốn dĩ đã như thế nên không thể nào sửa hay thay đổi được. Từ trong suy nghĩ, mình đã chối bỏ những điều thuộc về chính mình nên rất khó để cải thiện. Phải cho tới khi, sự truy cầu phát triển bản thân đủ lớn, mình mới dần thay đổi, chấp nhận những khuyết điểm và tìm cách cải thiện chúng.
Cho đến khoảng thời gian sau này, khi đã tìm ra mong muốn thay đổi và phát triển bản thân, điều đầu tiên mình muốn cải thiện chính là giọng nói. Mình học các khoá học đào tạo chuyên sâu về giọng nói, đồng thời học thêm về kỹ năng giao tiếp. Mình đọc thêm nhiều sách để đa dạng vốn từ vựng, từ đó giao tiếp hiệu quả và tự tin về giọng nói hơn.
Quay trở lại thời điểm Diệu Anh quyết định bảo lưu chương trình học tại Học viện Ngân hàng, điều gì đã khiến Diệu Anh dần nhận ra bản thân không phù hợp với ngành học cũ?
Mình lựa chọn ngành học Hệ thống thông tin quản lý tại Học viện Ngân hàng một phần là vì mong muốn sẽ có một công việc ổn định sau khi tốt nghiệp, có thể phụ giúp bố mẹ về kinh tế gia đình. Ở thời điểm ấy, thú thật mình vẫn chưa biết bản thân yêu thích điều gì, mong muốn trở thành ai nên khi được bố mẹ định hướng - mình nghe theo ngay.
Cho tới khi thực sự bước chân vào giảng đường Đại học, mình mới thấy thật… mông lung. Mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra, mình không biết đang làm gì với cuộc đời của mình, mình không biết đang học những gì, học để làm gì và liệu mình có đang học cho tương lai của mình không. Mỗi ngày là một cuộc chiến nội tâm như vậy, cho tới khi mình tự trả lời được rằng mình đang học cho bố mẹ, cho người thân, cho gia đình của mình. Không có giá trị nào dành cho bản thân trên hành trình này, liệu mình có nên tiếp tục?
Những cuộc chiến, những suy nghĩ ấy như thật nhiều luồng hơi ngày qua ngày bơm đầy vào quả bóng lo âu trong mình. Để cho tới một ngày, quả bóng ấy nổ tung: Mình quyết định bảo lưu việc học để chuẩn bị bước sang một hành trình mới.
Diệu Anh còn nhớ cảm xúc khi bạn ra quyết định ấy chứ?
Đầu tiên là nhẹ nhõm. Mình buông được “tảng đá" đã đè nặng lên tâm lý mình trong một khoảng thời gian dài, buông bỏ được những phân vân, lo ngại khi chưa dám đưa ra quyết định nghỉ học. Tuy nhiên, song hành cùng sự nhẹ nhõm ấy, mình lại tiếp tục cảm thấy mông lung khi chưa biết sẽ làm gì tiếp theo.
Và cuối cùng, “ánh sáng” du học đã tìm đến Diệu Anh bằng cách nào?
Trong quãng thời gian nghỉ ngơi ấy, mình đã thử trải nghiệm rất nhiều thứ mới và cố gắng luôn tập trung vào bên trong để biết bản thân thực sự mong muốn và yêu thích điều gì. Bắt đầu bằng việc xây dựng những thói quen mới, học thêm những kỹ năng mới, mình đã tích lũy và dần dần hình thành mục tiêu, định hướng và những giá trị mình mong muốn theo đuổi trong tương lai.
Cụ thể, ở thời điểm này, mình đã có một lượng người theo dõi nhất định trên mạng xã hội. Vì vậy, mình muốn nắm chắc kiến thức từ cơ bản tới chuyên sâu về lĩnh vực truyền thông. Bên cạnh đó, mình là người luôn khao khát được khám phá, trải nghiệm. Từ đó, mình quyết định đi du học để hiện thực hoá kế hoạch và mục tiêu cho tương lai, đồng thời trải nghiệm văn hoá đặc trưng ở một vùng đất khác.
Gia đình phản ứng như thế nào trước quyết định bảo lưu và đi du học của Diệu Anh?
Sự thật là khi quyết định bảo lưu kết quả tại Trường Đại học, mình không dám nói với gia đình. Phải cho tới khi quyết tâm đi du học, mình mới chia sẻ với bố mẹ. Và tất nhiên, bố mẹ mình rất sốc! Đặt mình vào vị trí của bố mẹ, mình hiểu điều này hơi khó đón nhận bởi mong muốn của họ là nhìn thấy mình hoàn thành tốt việc học tại Việt Nam, có công việc ổn định sau khi tốt nghiệp. Chính vì vậy, sau khi nghe thấy quyết định sẽ “làm lại từ đầu” của mình, bố mẹ khó chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, bản thân mình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho việc giải thích với bố mẹ rằng mình đã có sự chuẩn bị kỹ càng cả về trường học và cuộc sống ở Hàn Quốc, đồng thời nghiêm túc chia sẻ về kế hoạch tài chính hoàn toàn do mình tự chi trả trên hành trình này. Cuối cùng, bố mẹ cho mình quyền tự quyết định cuộc đời mình, không ủng hộ nhưng cũng không can thiệp.
May mắn là tới hiện tại, sau khi nhìn thấy cả hành trình ở xa, thấy mình được học thứ mình thích, tự lo được cho cuộc sống riêng và đặc biệt là thời điểm vừa rồi, mình có thể giúp em gái qua học Đại học tại Hàn, bố mẹ và người thân đã dần nhìn khác đi, ủng hộ và ghi nhận sự nỗ lực của mình trong suốt một năm qua ở nước ngoài.
Có vẻ như Diệu Anh thuộc tuýp người phải nắm chắc mọi thứ trong tay thì mới công khai cho “cả thế giới"?
Chính xác. Một phần vì mình lo nói trước, bước không qua. Mình thông báo chuyện này cho gia đình khi đang chuẩn bị hồ sơ và phải cho tới khi có đầy đủ giấy tờ trong tay, mình mới thông báo cho bạn bè cũng như đăng tải trên mạng.
Một điều Diệu Anh muốn nhắn gửi trong lá thư gửi tới bản thân ở thời điểm hiện tại?
Câu hỏi này làm mình nhớ đến bức thư tự viết cho bản thân cách đây không lâu. Khoảng thời gian ấy mình khá suy sụp và có nhiều cảm xúc tiêu cực. Mình viết để hỏi thăm Diệu Anh một năm sau, cho bạn ấy biết mình không ổn thế nào, hỏi bạn ấy có vui vẻ và hạnh phúc không, đã vượt qua nỗi buồn hiện tại chưa, đã đạt được những thành tựu gì…
Chính vì vậy, trong bức thư gửi Diệu Anh ngày hôm nay, mình muốn nhắn bản thân rằng: “Mọi thứ sẽ qua đi, cảm xúc dù có tệ thế nào cũng không kéo dài mãi mãi. Chỉ cần bạn không bỏ cuộc và không ngừng cố gắng, ngày mai chắc chắn sẽ tươi sáng hơn".
Trong hành trình chuyển mình liên tục trong 5 năm vừa rồi, đâu là sự thay đổi lớn nhất mà Diệu Anh nhìn thấy ở bản thân mình?
Đó là tâm thế tiếp nhận mọi điều đến với cuộc sống của mình, đặc biệt là những điều tiêu cực. Nếu như trước đây, mình mặc định mọi sự khó khăn, thử thách hay chính những khuyết điểm của bản thân là những điều mình không thể thay đổi, không thể làm khác đi thì ở thời điểm hiện tại, mình nhìn chúng với tâm thế: Đúng, đó có thể là khuyết điểm, là khó khăn, nhưng mình vẫn đang phát triển và cải thiện từng ngày mà. Mình đấu tranh với những nỗi sợ cho tới ngày chiến thắng, nhận được phần thưởng là sự tự tin.
Cho tới bây giờ, mình biết bản thân còn nhiều khuyết điểm lắm, chưa giỏi Tiếng Anh chẳng hạn. Bước vào môi trường mà ai cũng giỏi Tiếng Anh, đôi khi đứa trẻ tự ti và rụt rè trong mình sẽ xuất hiện. Nhưng mình là phiên bản lớn hơn, mình sẽ trấn an đứa trẻ ấy: “Không sao đâu, chúng ta đang học mà, bình tĩnh và kiên nhẫn, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ giỏi theo cách của riêng mình".
Ngược lại, có điều gì vẫn không thay đổi trong Diệu Anh suốt thời gian qua?
Có lẽ là khao khát khám phá mọi thứ xung quanh, khám phá những vùng đất mới. Đứa trẻ năm 17-18 tuổi lần đầu tới thủ đô Hà Nội mang trong mình khao khát được tìm hiểu, học hỏi tại đây và hai năm sau, khao khát ấy vẫn nằm vẹn nguyên trong hành trang Diệu Anh mang từ Việt Nam sang Hàn Quốc.
Sau khi sinh sống, học tập và làm việc một thời gian, có thể cảm xúc của mình với nơi này sẽ khác biệt so với những ngày đầu. Tuy nhiên mình tin rằng, khi cảm nhận mọi thứ bằng trái tim, mình sẽ luôn thấy khao khát được khám phá ấy luôn hiện hữu, mới mẻ qua từng ngày và xuyên suốt trên hành trình mình lớn lên.
Nếu không trở thành một nhà sáng tạo nội dung, Diệu Anh muốn mình sẽ là ai?
Mình khá hứng thú với lĩnh vực tâm lý học, những vấn đề liên quan đến tâm hồn, chiều sâu của con người. Bản thân mình cũng từng trải qua khoảng thời gian gặp khó khăn về tinh thần nhưng không biết tìm sự giúp đỡ ở đâu, dẫn đến tình trạng bức bối trong tâm lý khi không thể chia sẻ nỗi niềm, câu chuyện của mình. Nhất là khi ở nước ngoài một mình, khắc phục được điều này lại càng khó khăn và nan giải hơn.
Sau đó, mình bắt đầu tìm kiếm sự hỗ trợ, được lắng nghe và thấu hiểu, mình dần khắc phục và cải thiện tình trạng tâm lý của mình. Chính vì vậy, trong tương lai, khi có nhiều trải nghiệm sống hơn, mình rất mong có thể trở thành một người làm việc trong lĩnh vực này để giúp đỡ và đồng hành cùng những bạn gặp vấn đề tâm lý.
Diệu Anh còn nhớ trải nghiệm cụ thể nào đã đưa bạn tới sự hứng thú với việc tìm về bên trong, khám phá tâm lý của con người?
Đó là chuỗi ngày đầu tiên của mình tại Hàn Quốc, giai đoạn mình suy sụp và mất niềm tin vào bản thân nhất cho tới hiện tại. Thậm chí, đôi khi mình còn nghi ngờ về quyết định của mình, không rõ việc mình bỏ hết tất cả để làm lại từ đầu ở một đất nước xa xôi có đúng không. Mình còn nhớ rất rõ một ngày, khi ấy mình mới sang Hàn khoảng 1-2 tháng, chưa quen với cuộc sống ở đây. Hôm ấy khi lên xe buýt về ký túc xá, mình đã lên không đúng chiều nên phải đợi tới cuối chặng mới được xuống và quay ngược trở lại, lúc đó là tối khuya rồi. Cảm xúc của mình trên chuyến xe buýt ngược lại ấy rất hỗn loạn. Hàng ngàn câu hỏi nảy ra trong đầu mình, mình tự dằn vặt và nghi ngờ tất cả những việc mình đang làm. Mình cảm thấy rất tệ về bản thân và nhớ rất rõ màu sắc u tối của “đám mây" năng lượng ấy.
Và cho đến sau này, khi tìm đến sự giúp đỡ về mặt tâm lý, mình hiểu ra rằng khi mình tiêu cực, nhiều yếu tố ở thời điểm ấy tạo ra những cảm xúc như vậy và phiên bản ấy không hoàn toàn là mình. Quan trọng, mình phải tự nhận thức được rằng chấp nhận và tin tưởng bản thân là “bộ đôi bất tử" chiến thắng mọi lo âu, tiêu cực.
Chặng đường vừa qua có lẽ đã khiến Diệu Anh rất tự hào về bản thân. Liệu còn điều gì bạn tiếc nuối vì chưa thể thực hiện?
Ở thời điểm hiện tại, mình không cảm thấy tiếc nuối bất kỳ điều gì, mọi thứ xảy ra ở đúng thời điểm cần xảy ra tạo nên phiên bản hiện tại của một con người. Mình không hối hận vì đã chọn sai ngành học Đại học, mình càng không hối hận vì đã dừng lại để bước sang một con đường mới.
Ở một chương mới kế tiếp, Diệu Anh muốn vẽ chân dung mình là một người thế nào? Hãy gửi gắm điều này trong lá thư gửi tới Diệu Anh của 5 năm nữa nhé!
Ở một chương mới kế tiếp, mình vẫn sẽ trải nghiệm cuộc sống của một du học sinh, vẫn đang học chương trình học mình mong muốn ở nước ngoài, cải thiện và phát triển những kỹ năng chuyên môn, giá trị cốt lõi và học thêm về ngoại ngữ. Đồng thời, hy vọng Diệu Anh của 5 năm tới sẽ tạo ra nhiều giá trị cho cộng đồng hơn, luôn giữ được niềm tin vào bản thân và khao khát khám phá thế giới mãnh liệt, có thêm nhiều trải nghiệm mới mẻ, thú vị.
Cảm ơn Diệu Anh vì đã cùng The Influencer nhìn lại chương cũ, nói chuyện chương mới. Chúc bạn luôn mạnh khoẻ, “chân cứng đá mềm" trên hành trình phát triển bản thân của riêng mình.