Cái duyên với công việc Travel Blogger đến với tôi khá trễ. Tới những năm 25, 26 tuổi, tôi vẫn không nghĩ mình là tuýp người thích đi du lịch, vì tính tôi hướng nội, làm gì cũng chỉ muốn một mình, cũng không quá ham thích khám phá nhiều nơi. Nhưng rồi trong thời gian sống ở Hàn khoảng năm 2017, tôi lại bắt đầu làm vlog ghi lại những trải nghiệm và câu chuyện của tôi tại nơi này, và may mắn được nhiều bạn đón nhận, yêu thích. Nhiều bạn nhắn tin cho tôi, bảo anh hãy review chỗ này chỗ kia đi, tự nhiên tôi có thêm động lực đi nhiều hơn và chia sẻ với mọi người. Tôi cũng lờ mờ nhận ra mối quan tâm của các bạn khán giả Việt Nam với cuộc sống du học, làm việc tại Hàn Quốc. Ở thời của tôi khi ấy vẫn chưa có nhiều người làm nội dung này, mọi trải nghiệm hãy còn mới mẻ với phần đông các bạn.
Sau một vài chuyến đi, nhận được sự động viên của khán giả, tôi trở nên hứng thú với những chuyến khám phá, xê dịch. Mỗi khi rảnh rỗi tôi lại tìm một địa điểm thú vị mà Việt Nam chưa có để trải nghiệm và review. Tôi biến những chuyến đi thành thói quen mỗi cuối tuần, và rồi đến một thời điểm, tôi nhận ra mình đã yêu những chuyến đi lúc nào không hay.
May mắn là lúc đó những vlog du lịch được các nhãn hàng biết tới, và tôi bắt đầu nhận được nhiều lời mời review du lịch. Đó là cơ hội để tôi đi nhiều hơn, “nghiện" du lịch cho tới bây giờ.
Thực ra khi mới bắt đầu làm Youtube, tôi không gặp khó khăn trong việc duy trì video đều đặn, tôi có thể nghĩ được sau video đầu tiên, tôi sẽ làm video thứ 2, thứ 3… như thế nào. Cái khó nhất là tôi rất ngại… “show” mình. Trước khi làm Youtube, tôi đã xem rất nhiều bài viết, video hướng dẫn… cách trở thành Youtuber, bỏ tiền túi mua đủ loại dụng cụ, máy móc, tự luyện tập để quay video sao cho thật mượt. Tôi tập từ lời chào mở đầu, cách sắp xếp các khoảnh khắc trong video thành một câu chuyện hấp dẫn, đến cách kết thúc và gửi lời chào cuối video. Thế mà rồi đến lúc thực sự cầm quay bước ra đường, chỉ cần bắt gặp ánh mắt của một ai đó chiếu thẳng vào mình, tôi ngay lập tức… ngượng chín người, đỏ cả mặt, run đến mức không tập trung nói được. Giờ bạn xem lại những vlog đầu tiên của tôi thì hẳn là mắc cười lắm, vì tôi làm mọi thứ rất vụng về. Nhưng tôi vẫn tiếp tục làm, làm nhiều thành ra lại quen đấy bạn ạ. Tôi cũng phải gửi lời cảm ơn tới các bạn khán giả, nhờ sự cổ vũ và động viên nhiệt tình của các bạn, tôi mới có thêm động lực để tiếp tục hành trình này.
Điều tôi tìm kiếm thường sẽ phụ thuộc vào gu du lịch của tôi vào từng thời điểm. Tính đến nay là đã 5 năm tôi bước vào con đường làm Travel Blogger, và ở mỗi giai đoạn tôi lại có một gu khác nhau. Tôi bắt đầu làm nội dung du lịch từ khi còn ở Hàn Quốc, khi làn sóng KPOP bắt đầu lan đến các nước Đông Nam Á. Như đã nói, nhiều bạn trẻ Việt Nam tò mò về cuộc sống thường ngày tại Hàn, những địa điểm, khoảnh khắc mang hơi thở, dấu ấn của những người các bạn thần tượng. Chẳng hạn, rất nhiều bạn yêu cầu tôi tới thử nhà hàng của anh trai Jin BTS, nhà hàng của Suga, những nơi giới idol thường lui tới… Đó là những gợi ý rất thú vị, và tôi quyết định dành thời gian đi khám phá, review theo ý nguyện của khán giả, và chia sẻ những hình ảnh trải nghiệm thực tế tại tất cả những điểm đến “trong mơ" ấy.
Vào giai đoạn 2018 - 2019, tôi nhận thấy rất nhiều điểm đến trở thành địa điểm check in hot trên các nền tảng mạng xã hội, điển hình là Instagram. Đó là nguồn cảm hứng để tôi thực hiện những chuyến đi của mình. Tới khoảng năm 2020, những chuyến xê dịch của tôi lại thiên về hướng khám phá, trải nghiệm. Thay vì thăm thú những điểm đến quen thuộc như Hàn Quốc, Nhật Bản, tôi “mở rộng địa bàn" du lịch về phía Đông Nam Á và bắt đầu hành trình khám phá Việt Nam. Sau đợt dịch tôi lại thích tìm về những chuyến camping tương đối “nguyên sơ". Tôi tự dựng lều, cắm trại, sắm hết đồ dùng cần thiết và hòa mình với thiên nhiên.
Ngày trước tôi thích đi phượt, lang thang đây đó, nhưng giờ có gia đình rồi, những chuyến đi của tôi giờ thiên về tận hưởng, nghỉ dưỡng nhiều hơn. Giờ đi đâu, làm gì tôi cũng phải tìm hiểu và dự tính rất cẩn thận: mình sẽ đi những đâu, đi như thế nào, nơi ăn chỗ ở có phù hợp cho gia đình có con nhỏ hay không… Thi thoảng tôi vẫn đi du lịch trải nghiệm cùng bạn bè hoặc đi một mình, còn lại, tôi vẫn sắp xếp những chuyến đi “chữa lành" cùng với gia đình mình.
Đúng là gu du lịch và cách tôi lựa chọn điểm đến chịu ảnh hưởng nhiều của ý kiến số đông. Nếu khán giả thích tôi đi một nơi nào đó, nhiều khả năng tôi sẽ chiều ý mọi người. Tuy nhiên, ở mỗi điểm đến, tôi thường chọn trải nghiệm những điều mình thích trước tiên. Chẳng hạn, tôi thích ngắm nhìn cảnh sắc hơn là khám phá các món ăn. Vì vậy tôi sẽ ưu tiên việc thăm thú, quay phim, chụp hình trước khi giới thiệu các món đặc sản tới khán giả.
Có một kỷ niệm mà tôi vẫn nhớ, ấy là thời điểm Cộng Cà Phê mới mở tại Hàn. Ban đầu tôi không hề có ý định ghé Cộng để review, bởi tôi vốn không phải food reviewer hay cafe reviewer. Nhưng rồi bạn biết đấy, việc một cửa hàng cafe Việt lần đầu xuất hiện tại Hàn là một sự kiện rất hot ở Việt Nam lúc bấy giờ. Tôi mới nghĩ: Tại sao mình không thử đến và trải nghiệm, rồi chia sẻ những cảm nhận thực tế của mình cho những khán giả Việt Nam đang rất tò mò và háo hức? Vậy là tôi ghé Cộng với tâm thế của một người khách mới, và mang tất cả những cảm xúc, trải nghiệm chân thực ấy lên video của mình.
Tôi nghĩ rằng khi chọn con đường này, không tránh khỏi những lúc mình phải đi theo trend. Nhưng thay vì bắt chước giống hệt một ai đó, hãy mang cá tính riêng vào hình ảnh bạn thể hiện và nội dung bạn làm. Đó là cách để bạn phát triển kênh bền bỉ và lâu dài. Tôi vẫn nhớ những bạn fan đã theo dõi và dành tình cảm cho tôi kể từ khi tôi mới bắt đầu hành trình làm Youtube, và đến nay, các bạn vẫn thường xuyên để lại bình luận dưới các video của tôi. Đó là một điều may mắn, một niềm biết ơn rất lớn của tôi.
Đây là một áp lực cực kỳ lớn với tôi. Như đã nói, tôi thuộc tuýp người tương đối hướng nội, nên dù trở thành Travel Blogger hay influencer, tôi vẫn dè chừng trong việc thể hiện những khía cạnh riêng tư của bản thân. Tôi sợ nhiều thứ, sợ nói sai, sợ người ta biết quá nhiều về mình… Và khi muốn giấu mình đi, tôi bị kẹt lại trong rất nhiều mơ hồ, băn khoăn và suy nghĩ. Tôi lúng túng trong việc định hình cá tính của mình.
May mắn là một số video Youtube của tôi được nhiều bạn biết đến, và tôi tận dụng cơ hội này để đưa subscribers của mình qua những nền tảng MXH khác như Facebook hay Instagram - nơi tôi thoải mái hơn khi chia sẻ về cuộc sống cá nhân và cá tính của mình qua hình ảnh. Instagram là nơi tôi chia sẻ những khoảnh khắc mình chớp lấy, từ đó giúp tôi khẳng định cái cá tính mà tôi vẫn luôn e dè khi mang vào những cảnh quay, hay để diễn tả thành lời.
Đúng là một câu hỏi rất cũ, nhưng cũng rất khó đó bạn. Thật sự là khó quá! (cười).
Nếu để chọn, hướng nội chắc chắn sẽ là từ đầu tiên. Từ thứ hai là cá tính. Cá tính ở đây không mang nghĩa “bùng nổ”, mà là những nội dung du lịch của tôi có một đời sống, hình ảnh, một cá tính rất riêng. Từ thứ ba là hết mình. Tôi nghĩ tôi là người chăm chỉ và nhiệt huyết, kiểu người sẽ đặt trọn tâm huyết và năng lượng vào thứ mà mình đam mê. Và Travel Blogger là hành trình đáng để tôi hết mình như thế. Tôi hết mình khi suy nghĩ về định hướng phát triển của kênh, làm sao để duy trì hình ảnh, đổi mới bản thân, để không bị lu mờ so với lớp lớp các thế hệ Travel Blogger cũ - mới. Tôi hết mình trong mỗi chuyến đi, hết mình trải nghiệm, và hết mình tạo ra những nội dung sáng tạo, thú vị, hữu ích cho bạn đọc.
Tôi không thể sống thiếu những chuyến đi, nhưng tôi chỉ mong giữ du lịch là một đam mê, thay vì một cái nghề. Khi bắt đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ hay tự nhận mình là một Travel Blogger; danh xưng ấy, tôi may mắn được các bạn khán giả và báo chí dành tặng. Nhưng có một điều vẫn không thay đổi, ấy là tôi không muốn coi đây là một nghề chính, không muốn những chuyến đi trở thành một loại áp lực trong cuộc sống của mình.
Điều đó không có nghĩa là tôi không nghiêm túc với công việc này. Mỗi ngày, tôi vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ, sáng tạo nội dung; về bản chất, sự nghiêm túc tôi đặt để vào du lịch thật không khác so với một công việc, một nghề thực thụ. Nhưng tôi không muốn biến sở thích giản đơn ấy thành áp lực cơm áo gạo tiền. Tôi sợ nhất là đến một ngày, cái lửa với du lịch cạn kiệt trong mình, và áp lực khiến mình làm qua loa cho xong việc.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhận lời mời của các nhãn hàng, và đi du lịch trải nghiệm theo đề xuất của họ. Tuy nhiên, tôi sẽ trao đổi thẳng thắn về định hướng và cái mood tôi muốn làm, sẽ chia sẻ cảm nhận thực tế trên từng hành trình cảm xúc của tôi xuyên suốt chuyến đi thay vì “học thuộc lòng” từng thông tin một. Tôi vẫn làm hết trách nhiệm, nhưng không quảng cáo bất chấp, không kiếm tiền bằng mọi giá. Tôi tránh việc biến du lịch thành một cái gì quá thương mại, đến mức sở thích ấy không còn khả năng giữ lửa cho mình về sau này. Và có lẽ, một thời điểm nào đó khi mình không còn đủ sức làm Travel Blogger, mình có thể nhẹ nhàng, thoải mái kết thúc cuộc hành trình này.
Có chứ. Khi dịch COVID bùng lên, tôi đã đắn đo rất lâu, không biết nên thay đổi nội dung trên kênh của mình hay tiếp tục với các nội dung du lịch. Khi ấy, tôi không biết, và cũng không ai biết liệu đợt dịch này còn kéo dài tới khi nào. Tôi sợ rằng nếu không thể đi đâu trong một khoảng thời gian quá dài, tôi sẽ không có tư liệu để sản xuất nội dung, không duy trì được các nền tảng mạng xã hội của mình.
Lý do thứ hai khiến tôi cân nhắc về hành trình này là vì… tôi đã có gia đình. Sau khi kết hôn và có em bé, tôi thích ở nhà, dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Các chuyến đi của tôi, như đã nói, nay cũng thiên về nghỉ dưỡng, an nhàn thay vì khám phá, trải nghiệm như các bạn trẻ bây giờ. Ngày xưa hứng lên tôi có thể đi 5-10 ngày, có khi đi biệt cả nửa tháng mà không nghĩ quá nhiều đến chuyện phải về nhà, nhưng giờ tôi đâm muốn an toàn hơn. Trước mỗi chuyến đi, tôi đều cố gắng sắp xếp lịch trình để có thể quay về nhà sớm nhất có thể.
Thi thoảng tôi hơi… khựng lại, tự hỏi không biết mình có nên tiếp tục hay không, và nếu tiếp tục, mình sẽ cần thay đổi định hướng làm nội dung như thế nào. Thế mà rồi tôi vẫn thấy mình vững bước trên hành trình Travel Blogger này. Tôi nghĩ đây hẳn phải là một cái duyên lớn lắm, nên tôi mãi không buông tay được (cười). Hiện tại, tôi vẫn đang tiếp tục suy nghĩ về kế hoạch phát triển nội dung của mình; tôi cũng bắt đầu chuyển dịch qua những chuyến du lịch dành cho gia đình - một ngách nội dung tôi cho là thú vị, mà cũng phù hợp với cuộc sống cá nhân của tôi lúc này.
Thời điểm còn sống bên Hàn, đã có lúc tôi nghĩ rằng đây sẽ là nơi tôi định cư lâu dài thay vì quay về Việt Nam. Thế rồi từ năm 28 tuổi, tôi đặt chân lên hành trình xê dịch, và thế giới quan của tôi rộng mở hơn sau mỗi chuyến đi. Không còn dừng lại ở Hàn Quốc, Thái Lan, tôi được sống những đời sống ở nhiều nước Châu Á, trong đó có quê nhà Việt Nam. Và rồi sau tất cả những trải nghiệm ấy, tôi bỗng nhận thấy rằng mình nên quay về. Tôi đã trải nghiệm đủ rồi, giờ tôi muốn ở gần với gia đình mình. Những chuyến đi, vì thế, không chỉ mang đến cho tôi những trải nghiệm mới mà còn nhắc nhở rằng tôi vẫn luôn có một gia đình để trở về. Điều đó rất khác so với khi tôi sống một thân một mình bên Hàn; những chuyến đi chỉ vui lúc đi, còn khi quay về với căn phòng của mình, tất cả những gì còn lại trong tôi là sự cô đơn, trống trải.