Đức: Mình và Linh là người Việt đầu tiên mà cả hai gặp ở trường bên Mỹ.
Linh: Mình vẫn nhớ như in ấn tượng đầu tiên về Đức: Đẹp trai! Thành ra mình cũng muốn… xem xem thế nào. Nhưng nói chuyện xong mình mới biết Đức đang có người yêu, nên giữa hai đứa không có chuyện gì xảy ra cả. Phải đến 1 năm sau Linh và Đức mới chính thức làm bạn và chơi trong một nhóm chung. Đó lại là thời điểm Linh đang trong mối quan hệ với người khác nên hai đứa không thể có gì với nhau cả. Đường đến với nhau cũng trắc trở ha? (cười)
Phải đến năm 3 tụi mình mới chính thức tìm hiểu và yêu nhau. Để đến được ngày ấy, Đức đã trải qua vài lần bị từ chối, tán mãi không đổ!
Đức: Không biết người khác thấy thế nào, chứ cuộc sống du học sinh tại Mỹ của mình rất cô đơn. Mà càng cô đơn, mình càng bộc lộ con người chân thật nhất: nhạy cảm và rất hiền. Mà Linh hồi đó thì lại thích bad boy… (Linh: Bây giờ vẫn thế!!)
Đấy, bảo sao “cưa" mãi không đổ. Đức mới nghĩ bụng, có lẽ mình phải thay đổi bộ nhận diện thôi. Mình “nghỉ" nửa năm để lên kế hoạch trở lại với diện mạo bad boy. May quá, lần này Linh đổ!
Đức: Một phần là thật, một phần là đùa (cười). Khi mình dành tình cảm cho Linh, thì Linh lại đang yêu một người khác. Đến khi hai người chia tay, phải thú thật rằng mình đã tấn công hơi dồn dập vào lúc Linh chưa sẵn sàng bước vào mối quan hệ mới.
Đức: Có một giai đoạn chúng mình thực sự là bạn thân, hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với nhau cả. Về sau, hai đứa trải qua một số chuyện và vô tình có những vết thương tương đồng, từ đó tìm được sự đồng cảm và bắt đầu nảy nở tình cảm với nhau.
Linh: Trước khi quyết định nhận lời yêu Đức, Linh đã suy nghĩ rất nhiều. Đức là một người bạn rất tốt, thành ra Linh không muốn mất đi tình bạn này. Nhưng càng ngày mình càng cảm nhận được Đức là một chàng trai rất đỗi chân thành. Đặc biệt là sau khi Linh bước ra khỏi một mối quan hệ độc hại, sự chân thành của Đức càng khiến Linh cảm động. Linh quyết định thử cho cả hai một cơ hội.
Đức: Quan điểm của mình: Không có thời điểm nào là đúng cả. Đức hay đùa là mình đã “thao túng" để Linh đồng ý yêu mình. Linh chần chừ vì sợ mất đi một người bạn đúng không? Thế là mình bảo, bây giờ Linh không “say yes" thì cũng mất bạn mà, sao không thử “say yes" xem thế nào. Nhớ đó mà chúng mình mới có ngày hôm nay.
Mình vẫn luôn tin rằng thời khắc tình cảm nảy nở giữa hai người bạn thân, ta chính thức mất đi người bạn của mình. Không thể nào có lại được, chắc chắn!
Linh: Chúng mình yêu nhau rất lâu, yêu êm đềm và vui vẻ. Nhưng nếu nói hoàn toàn không có sóng gió thì không phải.
Mình không biết đây có phải tâm lý chung của con gái hay không. Thời điểm gần cưới, đột nhiên mình cảm thấy… chưa sẵn sàng. Chúng mình đã có một khoảng “tạm nghỉ" trước đám cưới; nhưng rồi Linh đã lấy lại sự can đảm và quyết định về chung một nhà với Đức.
Đức: Ngay từ năm đầu yêu nhau, Đức đã biết Linh là người mình muốn cưới làm vợ. Một buổi chiều hè trên Hồ Tây, Đức đã quay sang nói với người bạn đi cùng mình: “Tôi nghĩ là tôi muốn cưới Linh.” Đức đã trải qua đủ mối quan hệ trước khi đến với Linh để biết rằng đây là mối quan hệ duy nhất mình không cần cố. Mọi thứ đến với Đức một cách rất tự nhiên. Trước đây Đức luôn nghĩ rằng thứ gì xứng đáng thì mình phải cố gắng giành giật vì nó. Đã có những người con gái khiến Đức phải tự bảo bản thân mình: Hãy thử cố đến với họ xem sao! Nhưng thật lòng mình biết sự cố gắng ấy không ổn. Đến khi gặp Linh, mình nhận ra rằng với những điều xứng đáng, chúng ta không cần cố nhiều đến thế.
Đức: Với mình thì không phải. Hai đứa vẫn hay đùa: Tất cả những gì Đức muốn ở một người con gái thì đều… không có ở Linh (cười).
Một lần nữa mình muốn nhấn mạnh: Yêu là không cần phải cố. Nếu ám ảnh về một hình mẫu thì cả đời mình chỉ đau đáu đi tìm một người như thế (và sẽ ra sau nếu không thể tìm được?) Câu chuyện của Đức thì ngược lại: Một người con gái không nét nào giống với hình mẫu trong tưởng tượng của mình, bỗng một ngày hiện ra và làm mình mê mẩn.
Linh: Hồi trẻ con thì có đấy! Hình mẫu của mình ngày ấy là mấy anh tổng tài đẹp trai, trẻ trung, giàu có trong phim Hàn Quốc. Kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng. Nhưng khi lớn hơn, mình thôi đi tìm một người đàn ông hoàn hảo. Có thể vì Linh là tuýp người dễ đổ (cười). May mắn là Linh gặp được chồng, chứ không khéo mình lại đổ dưới tay một anh bad boy, rồi lại khổ.
Đức: Bố vợ mình từng khuyên: “Trên đời này, không có ai hợp nhau 100% cả. Quan trọng là vợ chồng phải biết nhìn nhau mà sống.”
Thời còn trẻ, mình cũng từng có những suy nghĩ như bạn nói. Mình muốn người yêu vì mình mà thay đổi và nghĩ rằng mình sẽ luôn chấp nhận thay đổi vì họ. Nhưng khi đã trải qua cuộc sống hôn nhân, mình nghĩ khác. Mình sẵn sàng thay đổi nếu mình thấy điều đó có lý. Còn với những thứ thuộc về bản ngã, mình không thể thay đổi vì bất kỳ ai. Đó là điều mà vợ phải hiểu và thông cảm cho mình. Và mình cam kết làm điều ngược lại cho vợ mình.
Linh: Hai đứa cũng phải đi qua rất nhiều cuộc cãi vã để nghiệm ra điều này.
Linh: Kể ra thì có hơi kỳ không nhỉ? Trong cuộc cãi nhau, Linh và Đức là hai kiểu hoàn toàn trái ngược. Linh là người muốn nói ra hết, ngay lập tức, điên một chút cũng được. Chứ để trong lòng thì quá bức bối. Đức lại là kiểu cần có khoảng lặng để bình tĩnh lại rồi ngồi xuống nói lý với nhau, chứ không muốn cãi vã trong lúc còn đang nóng giận. Giờ thì Linh hoàn toàn bị cuốn theo Đức rồi, lần nào cãi nhau là hai đứa tự động không nói chuyện và tách hẳn nhau ra. Lần “căng" nhất là một tuần không nói chuyện. Đến lúc thấy… đủ rồi, nhớ nhau lắm rồi, thì cả hai sẽ chủ động “hòa giải".
Đức: Từ nhỏ, Đức đã để ý thấy trong những cuộc cãi vã của bố mẹ, hai người sẽ vô tình thốt ra những lời sát thương. Những câu nói ấy có thể tạo thành vết sẹo không thể nào xóa mờ suốt cuộc hôn nhân của họ. Ngay với Đức và Linh cũng vậy, mình cũng đã nói ra những lời tổn thương Linh mà có lẽ cả đời này Linh cũng không thể nào quên đi. Nguy hiểm lắm. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc có thể tan nát chỉ vì một câu nói thốt ra lúc nóng giận, vô tâm. Vậy nên Đức chọn im lặng mỗi khi có xung đột.
Linh (quay sang Đức): Thế thì chính ra em cũng hơi phổi bò nhỉ? Anh không muốn to tiếng vì sợ làm tổn thương nhau; nhưng em là kiểu nói xong là quên luôn đấy. Gần đây có một lần anh chiều theo ý em, mình nói chuyện với nhau ngay khi xảy ra cãi vã. Nhưng giờ nghĩ lại, em thật sự không nhớ anh đã nói những gì…
Linh: Ngày xưa chúng mình không hay cãi nhau lắm đâu. Mãi đến khi làm việc chung với nhau mới bắt đầu tranh cãi nhiều. Mình không chỉ là người yêu hay vợ chồng; mình là đối tác của nhau.
Đức: Chúng mình bắt đầu công việc này cùng nhau vì cả hai cùng nhìn về một đích đến giống nhau. Nhưng chúng mình khác nhau ở con đường và cách thức đi đến cái đích đó. Thế là cãi nhau.
Nhưng công bằng mà nói, chúng mình học được rất nhiều từ chính những tranh cãi ấy. Nó dạy Đức yêu Linh theo một cách khác, dạy Đức tôn trọng tầm nhìn của Linh, dạy Đức giữ gìn “dĩ hòa vi quý" trong gia đình. Dần dần những cãi vã cũng ít dần đi; mà trộm vía là sau những cãi vã, tình cảm vợ chồng không sứt mẻ gì, cãi xong là... yêu nhau như thường. Chứ hồi mới làm với nhau, một tuần quay 5 video là y như rằng hai vợ chồng cãi nhau đủ 5 lần. Mình chuẩn bị đồ xong hết rồi, nhìn cô này làm tóc lâu quá thấy… chối cả tỷ; nhưng giờ mình cứ thong thả ngồi chơi trong lúc đợi vợ tút tát.
Mình từng đọc được một câu thế này: "Chúng tôi được sinh ra trong cái thời đại mà nếu như có thứ gì đó hỏng chúng tôi sẽ sửa chữa nó, chứ không phải vứt đi". Đó cũng là tôn chỉ để hai vợ chồng làm việc với nhau. Cãi thì cãi, chứ làm thì vẫn vui!
Linh: Tụi mình vẫn đang tiến bộ mà!
Đức: Thực ra Linh vốn… công chúa, không biết làm gì đâu (cười). Nhưng lấy chồng xong Linh cũng bắt đầu biết làm việc nhà, biết chăm sóc chồng.
Nhiều người hay nói: Là con gái thì phải biết làm cái này, cái kia. Nhưng cá nhân Đức không cho là như thế. Từ trước khi cưới Linh, Đức đã nói thẳng: Anh không muốn em phải làm việc nhà, đó không phải việc dành riêng cho phụ nữ. Thậm chí, mình cũng chủ động giành hết việc nhà. Điều mình muốn ở Linh chỉ có một, ấy là Linh có thể tìm được một đam mê, một sự nghiệp xứng đáng để Linh theo đuổi.
Suốt tuổi thơ, mình lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ, bố thì rất bận rộn với công việc. Điều đó khiến mình đặc biệt cảm thông với phụ nữ. Những người phụ nữ như mẹ mình chọn hy sinh tất cả để cống hiến cả đời mình cho gia đình. Họ không có đam mê, không có sở thích; giấc mơ duy nhất của họ là gia đình, là chồng con. Mình không đánh giá đúng sai, nhưng với mình, đó là một bất công, và mình không muốn vợ phải chịu đựng điều đó. Mình muốn vợ có đam mê để theo đuổi và sống hết mình với nó. Còn mình sẽ làm người đồng hành của vợ.
Linh: Mọi người hay nói: Đừng kỳ vọng người yêu hay chồng thay đổi vì mình! Trước đây mình cũng nghĩ thế, nhưng có lẽ câu nói này… trừ chồng mình ra. Đương nhiên, như khi nãy Đức nói, Đức sẽ thay đổi nếu Đức thấy hợp lý và nếu điều đó khiến mình hạnh phúc hơn. Linh rất trân trọng chồng mình ở một điểm: Đức có tốc độ thay đổi và thích nghi cực kỳ nhanh. Nhiều khi mình mới “nhắc" đêm hôm trước, thì ngày hôm sau mình đã thấy Đức khác hẳn rồi.
Đức: Việc hai người sẵn sàng thay đổi với nhau không chỉ bắt nguồn từ tình yêu, mà còn bởi mình thực sự thương nhau. Khi yêu, cái tôi của mình còn lớn lắm! Còn khi đã biết thương, thì cái tôi không còn. Đó chính là lúc mình biết mình thay đổi được.
Mình có một câu chuyện đặc biệt về chính chữ “thương" này. Đó là một mùa hè hồi mình còn là du học sinh Mỹ, mình về nước chơi nhân dịp nghỉ hè. Mình đang ngồi cafe thì có ông ra nói chuyện với mình. Ông bảo, tình cảm hai đứa đang có chỉ là cảm xúc yêu đương trai gái, còn muốn đến với nhau thì phải có tình thương. Đến một giai đoạn mình đã tự trải nghiệm cái sự thương ấy và thực sự hiểu được điều ông muốn nói.
Đức: Lại một lần nữa mình phải nói về câu chuyện của mẹ. Mẹ lớn lên trong môi trường phong kiến điển hình của thế hệ trước. Mẹ khiến mình nhận ra phụ nữ phải chịu rất nhiều thiệt thòi, mà đáng lý ra người chồng phải đứng ra bảo vệ người phụ nữ của mình. Mình lớn lên với niềm tin rằng một người phụ nữ xứng đáng có được tất cả những điều họ ao ước. Nên nếu để nói về sự tiếc nuối, thì mình chỉ tiếc vì không thể cho vợ nhiều hơn nữa khi vợ đang còn trẻ, còn hồn nhiên và vô tư. Sau này khi đã ngoài 30, có con rồi, vợ mình hẳn sẽ có nhiều thứ để lo hơn, và khó có thể tự do tận hưởng cuộc sống như hiện giờ.
Linh (mếu): Huhu, sorry mọi người, mình mít ướt lắm… Bình tĩnh lại trả lời câu hỏi nè.
Về phần mình, điều tiếc nuối nhất là mình chưa sẵn sàng vì chồng như những gì chồng sẵn sàng làm vì mình. Mình luôn cảm thấy mình chưa thể giúp chồng, chưa đạt được tất cả những gì chồng mong mình đạt được - một người con gái sống hết mình vì bản thân. Mình biết tất cả những gì chồng làm đều là để mình hạnh phúc. Mình… lại là người hay lo nghĩ, cũng hay có những suy nghĩ tiêu cực, nên… Chồng mình đã làm rất nhiều cho mình, nhưng mình cứ bị sự tiêu cực cuốn đi.
Đức: Với mình, tình yêu là sự tổng hòa của rất nhiều điều. Mình đã trải qua rất nhiều mối tình và rất nhiều kiểu tình yêu. Mình đã vui, đã buồn, đã từng bị phản bội. Nhưng tất thảy những điều buồn bã không khiến mình đánh mất niềm tin vào tình yêu. Thiếu tình yêu, thế giới này sẽ không thể vận hành được. Mình không cố gắng, và cũng không thể, định nghĩa tình yêu; mà chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là điều chúng ta nên tận hưởng trọn vẹn đủ cung bậc cảm xúc.
Có một cuốn sách mình đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần - tập truyện ngắn Tháp Kền Kền của tác giả Hoàng Long. Trong cuốn sách, tác giả kể về rất nhiều nỗi đau trong cuộc sống, nhưng những nỗi đau được kể ra một cách nhẹ nhàng, bình yên và thoải mái đến lạ thường. Mình cảm giác nỗi đau trong lời văn của ông như một miếng cheese mà khi cắn ta thấy thơm ngọt, nhưng để lại hậu vị cay nồng. Thời còn du học bên Mỹ, mình cũng bắt đầu tiếp cận với sách của Murakami, và mình cảm thấy góc nhìn của mình về tình yêu được ảnh hưởng rất nhiều bởi bác. Tình yêu trong những trang sách của Murakami đôi khi rất trần trụi, rất cực đoan. Nhưng với mình, đó là một tình yêu đẹp, chỉ bởi nó bao hàm cả những cảm xúc tuyệt vời và cả những nỗi khổ đau day dứt.
Linh: Mình nghĩ tình yêu là sự bình yên. Mình nhận ra điều này sau một lần đi chơi với bạn đến khuya, và khi mở cửa bước vào nhà, mình thấy Đức đang nằm ở sofa chờ vợ về. Vì không quen nên Đức… ngủ gật luôn. Vào khoảnh khắc ấy, mình đã nghĩ: “À, bình yên đây rồi". Chồng mình là tình yêu, là bình yên của mình.