Bún đậu mắm tôm!
Tại sao ta? Chắc vì bún đậu mắm tôm là một món mà phải biết ăn mới thấy nó ngon! Nó là một món kết hợp nhiều nguyên liệu, nhưng nếu bạn không biết ăn mắm tôm mà lại chọn nước mắm hay nước tương thì nó sẽ… không đúng. Bún đậu mắm tôm có thể khiến bạn khó chịu về mùi vị lúc ban đầu, nhưng một khi đã thích rồi rồi thì sẽ dính! Tôi nghĩ, đó là cách để tôi miêu tả về bản thân mình.
Hình như là bởi tôi quá đơn giản so với mặt bằng chung của các bạn đang làm KOL thì phải. Thật ra, đó vừa là điểm mạnh, lại cũng vừa là điểm yếu. Hãy nghĩ mà xem, nếu KOL giống như một món ăn thì ngoại hình hay cách trình bày sản phẩm cũng là một yếu tố cần lưu tâm để thu hút mọi người. Vậy nên, người ta có thể thích tôi vì sự đơn giản, nhưng cũng có nhiều người không thích tôi bởi tôi… quá đơn giản. Vậy nên đôi khi, tôi cứ giữ bản thân mình ở cái mức này thôi.
Ngày xưa, tôi cực kỳ đơn sơ, cũng chẳng cần chú tâm về ngoại hình. Về sau khi được biết đến một chút rồi, tôi bắt đầu đi tập gym, rồi lo cái quần, cái áo, lo đôi giày, lo mái tóc. Vừa tốn kém về vật chất, lại vừa tốn kém về tinh thần. Mình luôn trong trạng thái lo lắng người ta sẽ săm soi từng cử chỉ và ngoại hình của mình. Ban đầu thì áp lực, riết rồi lại quen.
Thay đổi nhiều chứ chị! Cũng không hẳn là 360 độ, cỡ 240 độ thôi à. Kinh tế ổn định hơn, đi ra đường nhiều người nhận ra hơn, và cũng vì công việc này mà tôi phải chú ý đến ngoại hình của mình hơn. Hóa ra, giới hạn của tôi có thể được nới rộng ra thêm nữa. Ban đầu tôi chỉ nghĩ mình ở đây thôi thì bây giờ tôi thấy mình có thể tiến được xa hơn. Tôi nghĩ, công việc này giúp tôi phát triển bản thân rất nhiều.
Thích chứ! Tôi thích nổi tiếng! Nhưng mà cái gì chẳng có giá của nó. Nổi tiếng mà không bị người ta săm soi quá nhiều thì thích hơn.
Tôi nghĩ… chẳng có gì là hoàn hảo hết. Thử nghĩ, nếu mình là một người theo dõi, một khán giả, khi ta nhìn vào 1 KOL hay 1 người nổi tiếng, ta tự nhủ: Ồ! Họ hoàn hảo quá! - thì hãy nhớ rằng đó chỉ là một hình ảnh mà họ muốn ta thấy mà thôi. Việc người nổi tiếng phải trở nên hoàn hảo, phải sống một cách hoàn hảo cũng là một loại áp lực. Vừa là áp lực của họ, vừa là áp lực với khán giả. Vậy nên tôi nghĩ, hoàn hảo quá cũng chẳng tốt đâu. Nếu suốt ngày vui vẻ hay mọi thứ luôn ổn thì hình như sai sai ở đâu đó. Tôi nghĩ, cuộc sống phải hơi “sai” thì nó mới “đúng”. Việc theo đuổi một con đường không hoàn hảo vừa giúp cuộc sống của tôi bớt áp lực, vừa giúp những người theo dõi tôi không bị cảm giác rằng mình phải cố gắng để trở thành một người hoàn hảo giống vậy. Vậy nên, hãy chỉ cần là bản thân mình. Đôi khi lầm lỗi cũng là một điều tốt, nhưng đừng nhiều quá nha! Phá sản hay bị bóc phốt là không được đâu!
Chắc chắn là có rồi! Kể từ khi tôi bắt đầu công việc làm sáng tạo nội dung, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn chia sẻ rằng họ cảm ơn vì tôi đã là tôi, vậy nên mọi người được là mọi người. Tôi cảm thấy đó chính là một nguồn động lực rất lớn cho mình để có niềm tin sống đúng là mình.
Có rất nhiều người chia sẻ rằng đã follow tôi vì thấy tôi cá tính và rất tự tin. Họ cảm thấy được truyền cảm hứng về sự tự tin từ ngoại hình cũng như tính cách mà tôi có.
Tôi nghĩ sự tự tin này đến từ việc tôi được lớn lên trong gia đình với toàn những người phụ nữ có cá tính mạnh. Từ bà, dì, mẹ, em gái… cả gia đình đều thoải mái trong việc để mỗi người có thể tự do phát triển cả về ngoại hình lẫn tư duy.
Ban đầu thì cũng có đấy! Tôi biết rằng việc làm influencer không đơn giản là vì mình thích được nổi tiếng hay được nhiều người biết đến. Đôi khi, tiêu chuẩn số đông khiến tôi nghĩ liệu mình có nên thay đổi một chút để người ta quan tâm và yêu thích mình hơn? Nhưng rồi, nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận ra lý do tại sao mình lại được chú ý: Do cách ăn mặc, do cá tính, do chính sự tự tin này. Nghĩ vậy rồi, tôi thấy mình không nên thay đổi cho lắm. Bởi chỉ như vậy, tôi mới có thể giữ được những người thật sự quan tâm vì tôi là tôi, chứ không phải vì tôi ăn mặc theo một tiêu chuẩn hay có một ngoại hình giống như bao cô gái khác.
Tôi nghĩ việc cố gắng có một cuộc sống healthy hơn, có một cơ thể đẹp, một cách cư xử đúng mực… đều là những động lực rất tích cực để mỗi người cố gắng. Đôi khi, có nhiều người cứ bị suy nghĩ về mấy chuyện đó hoài, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện giảm cân mà chẳng dám ăn uống bình thường - như vậy mới là không tốt.
Còn với những người thực sự có kiến thức, việc có những thói quen tốt, có cách hành xử văn minh, có một cuộc sống lành mạnh… sẽ giúp các bạn có sự phát triển bản thân tốt nhất.
Điều tôi muốn nhất và cũng là mục tiêu của tôi ngay từ khi bắt đầu phát triển social media của mình, đó là giúp các bạn cảm thấy tự tin về chính bản thân của mình. Dù bạn cao hay thấp, mập hay gầy, chỉ cần đảm bảo 100% sức khỏe và công việc tốt, tự tin và yêu bản thân mình - điều đó đã là một điều tuyệt vời!
Thực ra, mọi chuyện đến với tôi khá tự nhiên. Tôi vốn là đứa nổi loạn. Ngày đi học, tôi cũng khá nổi tiếng trong trường. Đến năm 15-16 tuổi, biết cách ăn mặc chăm chút hơn nên tự nhiên cũng có nhiều người theo dõi. Lúc ấy, tôi mới nghĩ rằng đây là mình được biết đến chút ít thôi chứ chưa nghĩ đây sẽ là công việc của mình.
Cho đến khi Covid ập đến 2 năm trước, TikTok bắt đầu cực hot ở Việt Nam. Vì ở nhà nên tôi nảy ra ý tưởng làm một cái gì đấy để giải trí. Và thế là tôi bắt đầu quay series Pick-me girl! Lựa chọn khai thác khía cạnh đấy cũng bởi tôi muốn kể câu chuyện nó hơi… mặt trái một chút. Bây giờ lên mạng, ai chẳng muốn thể hiện hết những thứ tốt đẹp? Vậy nên tôi muốn làm một cái gì đấy khác đi và từ đó tạo được sự đồng cảm với người xem. Và từ đó, công việc của tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.
Thực ra, mọi chuyện đến với tôi khá tự nhiên. Tôi vốn là đứa nổi loạn. Ngày đi học, tôi cũng khá nổi tiếng trong trường. Đến năm 15-16 tuổi, biết cách ăn mặc chăm chút hơn nên tự nhiên cũng có nhiều người theo dõi. Lúc ấy, tôi mới nghĩ rằng đây là mình được biết đến chút ít thôi chứ chưa nghĩ đây sẽ là công việc của mình.
Cho đến khi Covid ập đến 2 năm trước, TikTok bắt đầu cực hot ở Việt Nam. Vì ở nhà nên tôi nảy ra ý tưởng làm một cái gì đấy để giải trí. Và thế là tôi bắt đầu quay series Pick-me girl! Lựa chọn khai thác khía cạnh đấy cũng bởi tôi muốn kể câu chuyện nó hơi… mặt trái một chút. Bây giờ lên mạng, ai chẳng muốn thể hiện hết những thứ tốt đẹp? Vậy nên tôi muốn làm một cái gì đấy khác đi và từ đó tạo được sự đồng cảm với người xem. Và từ đó, công việc của tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.
Hành trình của tôi bắt đầu khi tôi… 4 tuổi. Tôi biết mình là gay khi xem MV của Britney Spears! Tôi thấy mình muốn được làm Britney và có những cảnh quay lãng mạn với người diễn viên nam trong MV ấy. Giây phút đấy, tôi biết là mình thích người cùng giới, và là lần đầu tiên tôi nhận ra mình là gay.
Vì biết từ sớm nên việc tôi là ai trở thành một điều hiển nhiên với tôi. Nhưng khi còn đi học, tôi bắt đầu nhận ra xung quanh mình có những sự kỳ thị. Ngày ấy, tôi không đủ lớn trong suy nghĩ mà cũng chẳng có đủ kiến thức luôn, ai kì thị mình thì tôi thấy… kì kì, nhưng tôi không biết tự bảo vệ mình ra sao. Vậy nên tôi tìm cách… tém tém lại, điều chỉnh và giấu bớt con người thật của mình để tránh rơi vào những tình huống khó xử cho những người xung quanh. Cho đến lớp 11, khi tôi thấy da mình bị mụn nhiều và thử tìm đến make-up, giây phút đánh kem nền lên mặt và che được hết những nốt mụn, tôi thấy: Wow!!! Tôi quyết định từ nay sẽ không tém nữa! Vậy là sau đó, tôi bắt đầu học đánh nền, vẽ eyeliner rồi tô eyeshadow, tôi làm tóc, và còn mang guốc và mặc đầm. Mọi thứ đều đến một cách rất tự nhiên.
Thật ra, tôi là người sống mà chẳng chú ý gì đến xung quanh lắm đâu. Chỉ có duy nhất một người chưa chấp nhận tôi, đó là ba. Thật ra, ba mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, vậy nên dù ảnh hưởng tốt hay xấu, thì nó cũng ảnh hưởng trực tiếp tới mình. Bước ra đường, có người chỉ trỏ tôi thật đấy nhưng họ sẽ chẳng bao giờ có thể đụng chạm tới cảm xúc của tôi. Tôi đơn giản là chẳng quan tâm đến họ! Nhưng khi ba có những thắc mắc và khó chịu, tôi lại có sự phản ứng không hay. Bây giờ nghĩ lại thì thấy mắc cười. Tôi hiểu rằng ba cần thời gian để quen với việc tôi thể hiện bản thân mình thôi.
Năm lớp 11, tôi came-out. Mọi chuyện đều ổn, tôi và mẹ luôn là hai người bạn thân đi shopping cùng nhau. Còn chuyện với ba lại khó khăn hơn, hay có thể nói là tôi và ba không nói chuyện với nhau sau đấy. Mãi 2 năm trở lại đây, 2 ba con mới có sự giao tiếp trở lại.
Hồi lớp 11, tôi bắt đầu make-up và dùng việc đánh nền để che mụn. Ưu tiên của tôi luôn là lớp nền dày, mốc cỡ nào cũng được miễn sao che mụn cho tôi cả ngày. Sau đó, tôi chuyển qua đánh mắt vì mắt châu Á mình đâu có sâu như mắt người u Mỹ. Tôi cứ như vậy cho đến năm 2018, tôi mới nhận ra rằng mỗi khi mình tẩy trang, mình giống như một con người khác. Có những ngày soi gương, tôi tự hỏi mình phải làm thế nào để dù make up hay không, mình vẫn có được sự tự tin nội tại như khi mình make up đậm. Vậy là tôi bắt tay vào tìm hiểu, thử những chế độ ăn uống mới, đi chăm sóc da nhiều hơn. Trong suốt 2 năm sau đó và đến tận bây giờ, tôi đã có thể tự tin với làn da và gương mặt của mình mỗi khi ra đường. Còn trước đó, tôi hoàn toàn phụ thuộc vào việc make-up, có những ngày tôi còn không ra đường vì dán mi không đẹp.
Ồ, nếu là một cô gái thì tôi sẽ là một cô gái thế nào nhỉ? Tôi muốn mình là một người thu hút, tử tế và quyến rũ. Tôi muốn mình nhẹ nhàng, bởi tôi thấy mình khá hiền. Có vẻ như những khó khăn trong cuộc sống khiến tôi phải tỏ ra là mình mạnh mẽ và sắc bén. Nhưng thật ra tôi thấy mình rất hiền đó nha.
Tôi nghĩ hầu như đều đến từ việc tình cảm mà thôi. Mỗi khi buồn chuyện tình cảm, tôi thấy mình giống như… trách phận vậy. Dù là con trai hay con gái, đụng tới tình yêu thì ai cũng yếu đuối. Đôi lúc rơi vào cảm giác đó, tôi tự nhủ rằng: Ủa, ai cũng có khó khăn của riêng họ. Mình đang sống là mình, vậy mà chính mình cũng coi đây là một thứ cản trở để mình dựa vào đó rồi tự trách bản thân? Ai cũng có những khó khăn hết và đừng ghim mình vào những suy nghĩ tiêu cực đó! Hãy thoát ra và sống thật tích cực đi.
Trước đây, khi tôi có những mối quan hệ hay tình cảm với ai đó, đôi khi tôi cho phép mình là một bí mật của họ, chấp nhận bản thân mình là sự lựa chọn thứ hai. Tôi chấp nhận việc họ không chia sẻ về tôi với những người xung quanh - chỉ bởi vì tôi khác biệt. Nhưng khi ấy, tôi mới bắt đầu trưởng thành và còn rất nhiều non nớt, tôi bước vào những mối quan hệ như thế vì nghĩ rằng đó là tình yêu. Nhưng sau nhiều lần, tôi quyết định rằng việc chấp nhận mình chỉ là lựa chọn thứ hai hay một bí mật của ai đó - là đi ngược lại lý tưởng sống của mình. Tôi quyết định thoát ra và trở về yêu thương chính bản thân. Vậy nên, tôi muốn tất cả những ai đọc được bài viết này, hãy tự nhắc mình rằng trong mọi trường hợp, luôn đặt bản thân lên đầu tiên!
Tôi nghĩ, bây giờ chúng ta đều sử dụng MXH, nhưng cuối cùng, ai cũng bị MXH sử dụng lại hết á. Tôi muốn mọi người hãy tỉnh táo, tập trung vào những điều chân thật của đời sống như gia đình, bạn bè, người thân, chăm sóc những kết nối ấm áp giữa con người và con người. Hãy chuyển sự tập trung của mình vào những điều đó thay vì những giá trị ảo. Mặc dù đây là điều tôi muốn lan tỏa, nhưng thật ra tôi vẫn đang cố gắng rất nhiều để thực hiện chúng. Nhưng đó đã và đang là điều mà tôi nhắc mình hàng ngày để sống tốt hơn.