Tôi đang tận hưởng mùa thu Hà Nội - khoảng thời gian mà tôi thích nhất trong năm. Mùa thu cho tôi một luồng gió tươi mát và rất nhiều cảm hứng sáng tác. Đây cũng là một năm rất đặc biệt với tôi: Tôi quyết định có một kỳ nghỉ chính thức, dành nhiều thời gian cho bản thân và tái tạo năng lượng sau gần 10 năm chạy theo vòng quay liên tục của các dự án âm nhạc. Thú thật là từ lúc ra mắt tới giờ, tôi chưa từng có một khoảng nghỉ đúng nghĩa nào cả.
Tôi đã rất đắn đo với việc vào Sài Gòn, một thành phố rất nhiều năng lượng, và cơ hội thì rộng mở cho một người làm nghệ thuật như tôi. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn canh cánh một mối duyên với Hà Nội. Tôi đã nhiều lần thử vào Sài Gòn sống và làm việc, và thú thật tôi thấy… vui. Nhưng niềm vui đấy chấm dứt vào buổi chiều tối, và khi tôi quay trở về căn nhà của mình, tôi lại thấy rất bơ vơ. Điều đó khiến tôi càng tin rằng tôi thuộc về Hà Nội. Hà Nội cho tôi những khoảng lặng để chiêm nghiệm - một điều cực kỳ cần thiết cho một người làm sáng tạo, tôi cho là như vậy.
Khi một nghệ sĩ làm ra một sản phẩm âm nhạc, nó sẽ phản ánh tương đối chính xác những cảm xúc họ đi qua trong những tháng năm đó. Thông qua ngôn ngữ chung là âm nhạc, khán giả cũng sẽ cảm nhận được cả. Những tháng năm hạnh phúc thì âm nhạc của mình sẽ tươi vui. Những tháng năm đi sâu vào bên trong mình thì âm nhạc sẽ mang tính chiêm nghiệm. Đó là một lẽ rất thường tình.
Tôi nghĩ đó là hai con người hoàn toàn khác biệt. Đến tận bây giờ, sau 10 năm theo đuổi con đường trình diễn chuyên nghiệp, tôi vẫn đang đi tìm sự hài hòa giữa hai con người ấy.
Công cuộc sáng tác, nhất là sáng tác với âm nhạc của cây vĩ cầm, cần một chiều sâu rất lớn. Con người đó của tôi vì vậy mà cần rất nhiều thời gian ở một mình, tích tụ năng lượng để tập trung hoàn toàn vào điều mình đang làm. Còn con người thứ hai thuộc về giải trí, sân khấu, trình diễn. Nhưng dù là con người nào thì điều quan trọng nhất vẫn là sợi dây kết nối giữa tôi và khán giả. Có lẽ kể từ khi nhận ra điều này, việc kết hợp hai con người ấy lại đã dễ dàng hơn với chính tôi
Tới bây giờ tôi vẫn không tìm được câu trả lời, mặc dù đây là câu hỏi mà tôi nhận được nhiều nhất từ mọi người. Tôi chỉ nghĩ đơn giản thế này: Việc mình đến với một điều gì đó thường xuất phát từ tình yêu, mà tình yêu là thứ duy nhất trên cuộc đời mình không thể diễn giải bằng lời. Tôi biết mình yêu violin, nhưng rất khó để tôi nói ra rằng tôi yêu nó vì điều gì. Violin cũng không phải cây đàn đầu tiên tôi học; tôi bắt đầu với cây đàn guitar. Nhưng không hiểu vì sao ngay từ lần đầu tiên thấy một nghệ sĩ trình diễn violin trên màn hình, tôi đã có một linh cảm rõ ràng rằng đây sẽ là cây đàn gắn bó với mình suốt cả cuộc đời. Violin, với tôi, có một sức quyến rũ đặc biệt, và đó là nhạc cụ có thanh âm gần nhất với giọng hát của con người.
Khi phỏng vấn với báo chí trong khuôn khổ những dự án của mình, tôi rất hay nhận được câu hỏi: “Bạn đang suy tính điều gì?” Thật lòng tôi không suy nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ đang làm theo lời trái tim mách bảo mà thôi.
Tất nhiên sẽ có những lúc tiếng nói bên trong dắt tôi đi sai đường. Nhưng đến giờ, tôi đã không còn hối hận vì bất kỳ điều gì. Mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó, cả những thành công, thất bại, bóng tối, vinh quang.
Tôi và cây đàn violin là hai người bạn, với một mối quan hệ thay đổi không ngừng theo thời gian. Khi mới tìm đến nhau, tôi hẵng còn là một đứa trẻ con với rất nhiều sở thích. Đứa trẻ ấy thích nhảy nhót hát ca, thích nghêu ngao với âm nhạc của cây violin. Đến khi đứa trẻ ngày nào trưởng thành và bước chân vào cánh cửa Đại học, cây violin vẫn chỉ là một đam mê tay trái đơn thuần. Tôi ngày ấy chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ trở thành một nghệ sĩ violin mà vẫn nuôi ước ao trở thành một nhân viên ngân hàng. Nhưng như người ta vẫn nói, người tính không bằng trời tính, cây violin và tôi trở thành một kết nối khó lòng tách rời.
Điều bạn vừa nói đến nằm trong một khát vọng lớn lao hơn của tôi: Đưa tiếng đàn vĩ cầm đến với tất cả mọi người.
Tôi nhìn thấy một lớp màn vô hình đang ngăn cách cây đàn vĩ cầm và khán giả đại chúng. Họ nghĩ cây violin phải được đặt ở những nơi thật sang trọng, phải nằm trong thánh đường của Nhà hát Lớn, và phải được thưởng thức bởi giới tinh hoa hoặc chuyên môn. Nhưng tôi muốn kéo tấm màn ấy xuống để bất kỳ ai, dù đang ở bất cứ đâu, cũng có cơ hội thưởng thức âm nhạc của cây vỹ cầm.
Sau 10 năm, tôi nghĩ rằng mình đã làm được một điều gì đó. Cây đàn violin đã đưa tôi đến rất nhiều nơi, từ những sân khấu ngoài trời cho đến những sân khấu mà lần đầu tiên violin hiện diện. Tôi được đứng trước khán giả, kể câu chuyện ngợi ca vẻ đẹp đất nước và thiên nhiên hùng vĩ thông qua tiếng đàn violin của mình.
Tới bây giờ tôi vẫn lung lay. Tôi cũng tự nhủ: Mình là con người mà! Có những ngày mình thức dậy phấn chấn cực kỳ, mình tràn trề năng lượng và rất có niềm tin vào con đường mình đang đi. Nhưng cũng có những ngày mình mở mắt ra với toàn những câu hỏi. Nhưng có lẽ chính sự không chắc chắn ấy mới khiến tôi trở thành một nghệ sĩ, một con người thực thụ. Và nó càng thôi thúc tôi bắt tay vào hành động ngay. Cứ lung lay là tôi cầm đàn lên tập và nghĩ về những cách làm nhạc mới. Đó là cách để tôi vượt qua sự lung lay.
Tôi nghĩ là vế thứ hai. Tôi vẫn nhớ ngày xưa mình vô tư và cả thèm chóng chán như thế nào. Phải trải qua rất nhiều thứ, từ thất bại cho đến những định kiến bên ngoài, tôi mới dần mãi giũa sự lì lợm bên trong.
Hài lòng thì có, nhưng thi thoảng tôi vẫn tiếc nuối phiên bản Hoàng Rob ngày xưa. Hồi đó tôi vô tư và tươi mới hơn. Nhưng rồi tôi lại tự động viên: Đến trái đất và vạn vật cũng phải chuyển mình, nữa là bản thân mình. Phiên bản Hoàng Rob 10 năm trước có lẽ khó lòng bắt nhịp và phát triển theo nhịp sống hiện tại. Biết vậy rồi thì tôi cứ hoan hỉ đón nhận mọi thứ đến với mình.
Để chọn ra một sân khấu mà tôi có nhiều cảm xúc nhất, có lẽ đó là sân khấu truyền hình trực tiếp kỷ niệm 20 năm thành phố Đồng Hới và 200 năm Quảng Bình - quê hương của tôi. Tôi xa quê suốt hơn 15 năm và chưa bao giờ có cơ hội được trình diễn tại quê hương. Tôi đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, và có lẽ đây là một trong những cột mốc đẹp nhất, xúc động nhất trên hành trình làm nghề của tôi.
Ngày xưa tôi cứ nghĩ âm nhạc là tất cả, đến mức tôi đốt cháy mình cho âm nhạc. Nhưng trong một năm quý giá này, tôi học cách tận hưởng cuộc sống và cho phép mình có những ngày được sống thật chậm rãi. Cả tháng trời tôi không nhận đi diễn là… bình thường, tôi cứ lơ thơ thăm thú đi hết điểm này tới điểm kia, tôi dành thời gian gặp gỡ bạn bè và sống như mình muốn. Tôi cũng dành thời gian cho thể thao nữa. Sau tất cả, tôi cảm giác cuộc sống của mình cân bằng hơn, và công việc không còn là tất cả. Bỗng dưng những nguồn cảm hứng mới lại đến với tôi, và tôi cũng tự tìm thấy sự liên kết đặc biệt với thiên nhiên, vũ trụ, và những vẻ đẹp giản đơn xung quanh mình. Tất cả những điều đó sẽ được tôi kể lại trong dự án mà tôi ra mắt vào năm sau, khi chính thức quay trở lại với công việc.
Bình minh, đam mê và sự trắc ẩn.
Tôi đang phấn đấu (cười). Tôi nghĩ không ai có thể nói rằng mình sở hữu tất cả vẻ đẹp mà mình muốn. Nói thế thì cuộc đời này chẳng hóa ra vô nghĩa hay sao, khi ta không còn gì để phấn đấu?
Có những khoảng tối mà mình rất khó để nói về nó một lần nữa, nhưng khi nhìn lại tôi thấy cũng… nhẹ nhàng. Càng trưởng thành, tôi càng chiêm nghiệm rằng một cuộc sống bình yên sẽ không thể tạo nên tôi bây giờ. Sau cùng, có lẽ mọi khoảng tối trong đời là cách để tôi khám phá chính bản thân, cho tôi động lực và sự dũng cảm để chọn con đường của mình trên hành trình cuộc đời.
Thời gian đó, tôi lắng nghe và chọn làm những điều mình thích. Tôi vận động liên tục và không cho phép mình nằm ở vực tối quá lâu. Tôi dành nhiều thời gian cho yoga và thiền, học cách lắng nghe, cảm thông và tha thứ cho chính mình. Và khi tôi thấy mình hòa vào mình, thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều lắm.
Ngày xưa có một nhạc sĩ tôi rất hâm mộ đã nói với tôi rằng: “Đã làm nghệ thuật thì sẽ đến một lúc năng lượng của mình cạn kiệt. Em phải biết cách tái tạo nguồn năng lượng ấy theo cách của riêng em.” 10 năm trước, tôi đã không tin vào điều đó. Tôi vừa debut, trong tôi có nhiều năng lượng hừng hực. Mỗi ngày tôi có thể chơi đàn 4-5 tiếng, đi diễn 2-3 tiếng, và thời gian còn lại trong ngày tôi chuẩn bị cho concert hoặc các dự án riêng. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rằng việc duy trì năng lượng đó, đi sâu vào bản thân để làm những điều mới mẻ quả không dễ dàng.
Nhiều chứ, nhưng tôi đã học cách khiêu vũ với tất cả nỗi lo. Ví dụ như sáng nay ngủ dậy, tôi rất lo lắng về việc phân bổ công việc cho các bạn nhân sự trong công ty tôi trong thời gian tới. Hoặc như sự kết hợp độc quyền của tôi và The Talent sau rất nhiều năm hoạt động một mình cũng cho tôi rất nhiều câu hỏi mới.
Thật ra trước đây tôi đã từng hợp tác với một số thương hiệu thời trang quốc tế, nhưng chỉ đơn giản bởi tôi là một người yêu thích thời trang. Còn lại, tôi thấy mình tương đối… cực đoan trong chuyện “all-in" với âm nhạc. Thậm chí khi trao đổi cùng The Talent, tôi phải thú nhận với các bạn là tôi sống rất lowkey, 2 năm gần đây tôi không dùng mạng xã hội, tôi không biết mọi người đang nói gì và tương tác với nhau kiểu gì trên đó. Chỉ là sau 10 năm, tôi cảm thấy đã đến lúc mình mở lòng để làm nhiều hơn và hiểu mình hơn .