Sau khoảng một tháng khởi chiếu, “Em và Trịnh” đã cán mốc 100 tỷ đồng, trở thành bộ phim Việt ăn khách nhất từ đầu năm đến nay. Mặc dù có nhiều tranh cãi xoay quanh bộ phim này, không thể phủ nhận, “Em và Trịnh” đã tạo nên một tiếng vang lớn, đã vượt qua những thử thách không hề dễ dàng trong việc xây dựng bộ phim nghệ thuật về một tượng đài âm nhạc của Việt Nam - nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Giữa giai đoạn “Em và Trịnh” vẫn chưa hề hạ nhiệt, The Influencer đã có cuộc trò chuyện với Hoàng Hà – nàng thơ thủ vai Dao Ánh, để hiểu sâu hơn về hành trình Hoàng Hà đã đi qua cùng với “Em và Trịnh", cũng như định hướng sắp tới của cô sau thành công rất lớn từ vai diễn Dao Ánh. Trò chuyện cùng The Influencer ngay sau khi trở về từ chuyến CineTour toàn quốc để khởi chiếu “Em và Trịnh”, Hoàng Hà vẫn giữ nguyên những cảm xúc tròn đầy từ bộ phim, nhưng cùng với đó cũng là những suy tư rất thực tế về những dự định trong tương lai.
Hà vừa trải qua một giai đoạn khá bận rộn cùng “Em và Trịnh”. Cả ekip bao gồm cả đoàn làm phim và nhóm marketing đã chuẩn bị rất nhiều cho việc ra mắt phim, cho những buổi công chiếu trên cả nước. 3 tuần vừa rồi, mình và ekip cũng liên tục thức khuya dậy sớm để di chuyển giữa Hà Nội, Sài Gòn, Huế và Cần Thơ cho chuyến CineTour của bộ phim.
Mặc dù khá vất vả và cần nhiều nỗ lực cả về thời gian, sức khoẻ và tinh thần, nhưng Hà và cả ekip đều cảm thấy rất vui khi được gặp gỡ trực tiếp khán giả. Có những cảm xúc mà chỉ khi gặp nhau, hai bên mới có thể cảm nhận được rõ ràng. Hà tin rằng không chỉ cá nhân mình, mà cả đoàn làm phim “Em và Trịnh” đều đang rất hạnh phúc khi nhận được quá nhiều sự ủng hộ của khán giả.
Mình muốn dùng hai từ để mô tả hành trình này: thứ nhất là “dài”, thứ hai là “xứng đáng”. Nếu như tính tổng thể thời gian, cả đoàn làm phim đã dành đến hơn 5 năm kể từ khi bắt tay vào nghiên cứu và xây dựng kịch bản. Còn với cá nhân mình, hành trình với “Em và Trịnh” kéo dài 2 năm.
Khi bắt đầu với “Em và Trịnh”, cả đoàn làm phim đều nhận thức được rằng đây là một thử thách lớn khi làm phim nghệ thuật về một tượng đài văn hoá của Việt Nam. Hà tin rằng mỗi người Việt Nam đều yêu nhạc Trịnh theo nhiều cách khác nhau, nên cả ekip đều cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của dự án này. Trách nhiệm, tinh thần, nỗ lực mọi người dành cho dự án không đến từ việc đã ký hợp đồng với nhau, mà đến từ sự thật lòng mong muốn kết quả tốt đẹp nhất. Với tinh thần đó, cả ekip đã cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn thử thách: từ áp lực dư luận, quá trình nghiên cứu để xây dựng dịch bản, hay khó khăn trong việc xây dựng bối cảnh cho đúng với thời cuộc…Vì vậy, hành trình đã đi qua với “Em và Trịnh” vừa dài, vừa khó khăn, nhưng hoàn toàn xứng đáng.
Trên báo chí thì mọi người thường nói là 5 vòng. Nhưng trên thực tế, Hà nghĩ có thể phải đến 6 vòng hoặc hơn. Đầu tiên, mình nộp hồ sơ online, gửi profile qua email. Sau vòng hồ sơ là vòng casting. Ban đầu, phim dự định mở casting ở cả Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh. Nhưng sau đó vì ảnh hưởng của dịch nên đoàn phim huỷ buổi casting ở Hà Nội, Hà phải bay vào Sài Gòn để tham gia casting.
Thông thường ở những vòng casting đầu tiên, diễn viên sẽ làm việc với đạo diễn casting chứ không phải đạo diễn phim. Thế nhưng, anh Phan Gia Nhật Linh rất để tâm và mong muốn tìm được người phù hợp nhất, anh không muốn bỏ lỡ hay rơi rớt bất cứ tài năng nào, nên anh ngồi ở phòng casting ngay từ vòng đầu tiên.
Đến những vòng sâu hơn thì Hà được ghép đôi với những người khác (thường là những người mà ekip casting thấy có tiềm năng). Hà từng ghép đôi với 3 bạn Trịnh Công Sơn khác nhau. Ở vòng cuối cùng thì còn 2 bạn mà đoàn làm phim cực kỳ phân vân, một người là Alvin, bạn còn lại là một người có ngoại hình kỳ cực kỳ giống Trịnh Công Sơn. Cuối cùng, vai diễn Trịnh Công Sơn đã gọi tên Alvin.
Trong quá trình đó, Hà không hề thắc mắc tại sao lại có nhiều vòng như thế. Hà luôn nghĩ chuyện gì xảy ra đều là cần thiết và có lý do của nó. Việc của mình chỉ cần tập trung vào bản thân, vào nhân vật, hỗ trợ và kết hợp tốt với bạn diễn của mình dù họ là ai. Trước khi đoàn phim công bố kết quả là mình được nhận vai Dao Ánh, mình đã có cảm giác rằng mình và vai diễn Dao Ánh là dành cho nhau. Sự nhạy cảm của người diễn viên cho mình cảm giác rằng bản thân thực sự hợp với vai diễn này.
Hà nghĩ rằng cảm giác mình có hợp với nhân vật đó hay không chỉ đến sau lần đầu tiên đọc kịch bản đầy đủ. Khi đi casting, mình chỉ được nhận kịch bản của một vài cảnh quay. Lúc đó, mình làm vì mình yêu diễn xuất, yêu thích việc làm phim điện ảnh, mình muốn đạt được đam mê của mình. Thế nhưng, phải đến khi được đọc kịch bản đầy đủ, khi được thấy tổng thể của cả nhân vật, mình mới thật sự “đổ” nhân vật đó.
Hà tin rằng, một người diễn viên chỉ thực sự diễn tốt khi họ yêu nhân vật đó. Dao Ánh là một nhân vật có câu chuyện rất đẹp, từ khi là một cô bé, đến khi lớn lên biết yêu, trải qua tình yêu mãnh liệt giữa sự ngăn cấm của thời cuộc, và rồi lại không đến được với nhau. Khi được đọc toàn bộ kịch bản, mình thực sự muốn hoá thân và kể câu chuyện của Dao Ánh thông qua diễn xuất của mình. Cùng trong quá trình tìm hiểu, Hà thấy một vài điểm không cần tìm đâu xa mà nó đã nằm sẵn trong con người mình rồi. Ví dụ như sự hồn nhiên thể hiện bản thân không sợ người khác đánh giá, sự háo hức nhìn cuộc sống, muốn đi nhiều nơi, muốn yêu hết mình… Dù nhân vật có khó đến đâu, Hà tin rằng chỉ cần tìm ra điểm chung giữa mình và nhân vật, mọi khó khăn sẽ vơi bớt đi nhiều phần.
Khi bạn hỏi câu này thì mình có được câu trả lời ngay, không cần phải suy nghĩ gì nhiều. Đó là cảnh quay ở ga Huế, khi Dao Ánh muốn đi lên tàu, chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Nhưng cậu của Ánh lại không muốn Ánh đi, cậu không nói hẳn ra là ngăn cản mà chỉ nói những lời khiến Ánh hiểu về lý lẽ, về cuộc sống,… Hà luôn thấy đó là cảnh quay khó nhất, đáng nhớ nhất, áp lực nhất nhưng cũng là cảnh mình thích nhất ngay từ khi mới nhận được kịch bản gốc. Hơn nữa, đây cũng là cảnh quay rất đặc biệt, là bước chuyển trong hành trình phát triển của nhân vật bởi cũng từ điểm nhấn này, Dao Ánh và Trịnh Công Sơn không thể đến được với nhau.
Cái khó từ cảnh quay này đến từ nhiều yếu tố. Thứ nhất là sự phức tạp trong diễn xuất. Đây là cảnh quay Hà không được nói lời nào hết, tất cả mọi thứ đều cần diễn tả qua gương mặt, qua cử chỉ ánh mắt để biểu đạt được tự bâng khuâng, sự hẫng hụt nuối tiếc. Với các diễn viên, cảnh quay càng ít lời thoại càng khó đóng, bởi bạn không có một phương tiện nào khác để biểu đạt nội dung của cảnh quay ngoài năng lực diễn xuất qua biểu cảm, qua những cảm xúc bên trong mình. Hơn nữa, cảnh quay này cũng đòi hỏi sự kết hợp cực kỳ ăn khớp giữa Hà và bạn diễn của mình là chú Trọng Trinh, và thật may là cả hai đã có sự phối hợp nhịp nhàng.
Cái khó thứ hai đến từ bối cảnh của cảnh quay. Về không gian, đoàn làm phim phải dựng lại ga Huế của ngày xưa, làm cho ga Huế cổ hơn để đảm bảo tính thời đại của bộ phim. Khi quay ở ga tàu, đoàn làm phim cũng phải chờ đợi, căn giờ và né tàu qua tàu lại. Về thời gian, đây là cảnh quay ban đêm, nên đoàn làm phim phải làm việc liên tục từ 6h tối đến 6h sáng hôm sau. Ekip đã phải dành hai ngày hai đêm cho cảnh quay này vì có quá nhiều thứ phải chuẩn bị. 6h tối bắt đầu quay, nhưng những người chuẩn bị cho cảnh quay phải lên set từ 12h giờ trưa để ngay khi mặt trời xuống là tất cả sẵn sàng. Hơn nữa, đây là một đại cảnh, có khoảng 300 diễn viên quần chúng từ trẻ con cho tới người già, nam, nữ, thanh niên,… Tất cả họ đều phải được tạo hình giống như những năm 1960. Những người làm stylist cho bộ phim này đã phải lo hàng ngàn bộ quần áo ngày xưa, trong đó chỉ một cảnh này thôi đã dùng khoảng 300 bộ rồi. Khi xem phim, người xem sẽ chỉ thấy cảnh quay dài có vài phút, nhưng thực sự cả đoàn làm phim đã có hai ngày quay cực kỳ phức tạp và cần nhiều nỗ lực.
Là một thành viên của đoàn làm phim, là một trong những người đã bỏ rất nhiều công sức để hoàn thành được bộ phim, Hà cũng thấy khá băn khoăn, lấn cấn khi đọc được những tranh luận trên MXH, trên báo chí. Mình cũng phải tự hỏi rằng: “Vì sao lại có những phản ứng này? Câu chuyện mọi người đang bàn luận từ đâu mà có”… Sau khi đọc kỹ những bài viết hiện có, mình hiểu ra được cốt lõi của vấn đề.
Điều quan trọng nhất mà mình mong khán giả có thể nhìn nhận, là “Em và Trịnh” không phải một bộ phim tiểu sử, không phải phim tài liệu. “Em và Trịnh” vẫn là một bộ phim nghệ thuật, vẫn có yếu tố hư cấu, có cốt truyện, có diễn biến, có xung đột kịch tính,…
Điều này có nghĩa rằng, bộ phim sẽ không diễn ra hoàn toàn như sự thật 100%, nhưng phim cũng đã đề cao và cố gắng bám sát nhất để kể câu chuyện cuộc đời của cố nhạc sĩ.
Tất cả những tranh luận hiện có, Hà cho rằng không có đúng có sai. Khán giả có suy nghĩ cảm xúc như thế nào đều là quyền của khán giả. Khi một bộ phim đã được công chiếu thì bộ phim đó sẽ thuộc về khán giả nhiều hơn. Khán giả có suy nghĩ, cảm nhận của riêng mình, và đó là điều bình thường. Ekip làm phim không né tránh, mà chỉ cung cấp thêm thông tin cần thiết về thời cuộc, về thể loại phim tới khán giả. Hà tin rằng chúng ta sẽ có góc nhìn đa chiều hơn khi chúng ta hiểu về nét đặc trưng của từng thể loại phim.
Đến bây giờ, Hà vẫn đang cảm nhận sự thay đổi đó mỗi ngày. Hà vẫn đang quan sát, lắng nghe và tự hỏi chính mình rằng: Liệu việc được nhiều người quan tâm yêu mến có đang khiến cho mình hạnh phúc? Mình có đang cảm thấy bình yên? Liệu mình có muốn tiếp tục với hành trình đang đi nữa không?… Hà vẫn đang trong những tháng ngày đó, dư âm và thứ ánh sáng lấp lánh mình nhận được từ vai diễn Dao Ánh vẫn đang ở đây, chưa hề lắng xuống.
Hà nghĩ rằng cuộc sống mình đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức Hà không biết là tới đâu nữa. Đến bây giờ, mình chỉ biết là mình đã có được một bộ phim điện ảnh đầu tiên, mình vào vai Dao Ánh và mọi người mê mình quá trời (cười). Mình cũng cảm nhận được nhiều lời khen là thật, chứ không phải khen cho vui. Thế nhưng, mình cũng chưa bao giờ thấy chân không chạm đất. Mình nghĩ rằng dù có nổi tiếng hay được mọi người yêu thương, mình cũng chỉ là một người bình thường, một hạt cát nhỏ bé đang hăm hở, hào hứng và chân thành trên con đường điện ảnh này.
Hà vẫn luôn biết bản thân mình thích nhất là điện ảnh. Sau “Em và Trịnh”, Hà vẫn mong muốn tìm những dự án điện ảnh thực sự phù hợp với mình, kể cả là những vai diễn cực kỳ thử thách Hà cũng không ngại. Khi tìm được được những dự án thực sự tốt kể cả về câu chuyện, kịch bản, ekip, Hà sẽ sẵn sàng bắt tay vào làm ngay. Hiện giờ, Hà cũng đang cân nhắc 2-3 dự án trong thời gian tới.
Ngay từ khi biết tin rằng Hà sẽ đóng vai Dao Ánh, nhiều anh chị trong giới đã nói với Hà rằng: việc được làm một nhân vật đặc biệt ấn tượng từ quá sớm vừa là một cơ hội, vừa là thử thách cho hành trình sự nghiệp sau này. Mình nghĩ rằng mọi người nói cũng có ý đúng, nhưng phải chăng là lo lắng hơi sớm không?
Với Hà, chặng đường này mới chỉ bắt đầu. Không hẳn là mông lung, nhưng chính Hà cũng không biết mình sẽ phát triển đến cỡ nào. Có những người sẽ có những vai diễn để đời, những tác phẩm để đời mà họ không bao giờ vượt qua được tác phẩm đó. Hà nghĩ vai diễn Dao Ánh có lẽ chưa phải tác phẩm để đời, chưa phải vai diễn lớn nhất của Hà đâu.
“Em và Trịnh” là dự án điện ảnh lớn nhất mà Hà được tham gia cho đến thời điểm hiện tại. Thế nhưng, Hà vẫn phải đi tiếp hành trình này để biết được rằng bản thân mình có thể lớn đến mức nào. Hà chưa bao giờ lo lắng về việc mình có vượt qua được thành công của vai diễn này hay không. Mình đi lên bằng năng lực diễn xuất, chứ không phải bằng sắc đẹp hay các mối quan hệ. Tất cả những điều mình có được ngày hôm nay đều là nhờ những nỗ lực tự thân và sự kiên trì bền bỉ. Vì vậy, Hà chỉ nghĩ xem tiếp theo đây, Hà nên phát triển tiếp như thế nào, chọn lọc mọi thứ ra sao,… Điều này thực tế và quan trọng hơn rất nhiều so với việc cứ ngồi đó và lo lắng.
Nói thật là Hà vẫn đang đi tìm quá trời.
Đúng là mình chưa bao giờ đi hành trình nghệ thuật này vì tiền tài hay danh vọng. Nếu nghĩ đến những điều này từ đầu thì chắc mình đi buôn đất chứ không nên đi làm diễn viên làm gì. (Cười).
Sợi dây luôn kéo mình đi trên hành trình này là tình yêu dành cho nghệ thuật. Mình yêu điện ảnh, yêu diễn xuất quá, nên đó là thứ mình cần làm trước, sau đó tiền tài danh vọng là thứ tự đến với mình khi mình làm thực sự tốt. Hà nghĩ đó là quy trình đúng. Mọi thứ xứng đáng sẽ đến sau tất cả sự hăm hở, say mê mà mình dành cho cuộc đời này.
Còn nếu đến mục tiêu, có lẽ điều mình hướng đến là được sống hạnh phúc và được là chính mình. Điều này khó lắm nha! Khi lớn lên, đôi khi chúng ta quên mất mình là ai, mình muốn gì, mình cảm thấy hạnh phúc với điều gì. Hà muốn mình vẫn phát triển từng ngày, nhưng phải hạnh phúc với sự phát triển đó, vẫn được là bản thân chân thật nhất của chính mình. Dù mình có là người nổi tiếng hay người giàu có, trước tiên mình cần là người hạnh phúc.
Hà nghĩ rằng mỗi chúng ta đều có một bản thể gốc duy nhất, có chính bản thân mình để yêu thương những điều gì đó ở xung quanh. Và thường thì cái bản thể gốc ấy rất lành! Vì vậy hãy mở lòng để cảm nhận mọi thứ xung quanh cuộc sống của chúng ta bằng trái tim chân thành nhất. Hà luôn tin vào bản chất tốt đẹp của con người và mong rằng mọi người cũng hay tin tưởng bản thân, cho mình được sống thật đẹp.
Cảm ơn Hoàng Hà và chúc bạn có một hành trình thật nhiều điều tuyệt vời phía trước.