Những ai theo dõi Youtube cách đây 6-7 năm hẳn biết đến Benjamin Trần. Là một trong những “dân chơi” Youtube từ rất sớm, Benjamin tạo nên một thương hiệu riêng với những video về kiến thức thời trang, chăm sóc cơ thể, xe cộ, công nghệ và lifestyle của đàn ông. Dù không thật sự theo đuổi công việc của một Youtuber một cách toàn thời gian, nhưng Benjamin Trần vẫn là một thương hiệu riêng mỗi khi nhắc đến các vlogger nam.
Mặc dù luôn được biết đến với một hình ảnh tích cực, thế nhưng mới đây, Benjamin đã khiến các fan của mình ngỡ ngàng khi thẳng thắn chia sẻ về những vấn đề tâm lý của mình trên một vài video mới. Không chỉ chia sẻ mình đã từng trải qua bạo hành trong tuổi thơ, Ben còn cho biết mình đang vật lộn với ADHD (rối loạn tăng động/ giảm chú ý) và thậm chí còn thừa nhận việc mình từng nghiện games và sử dụng chất kích thích để quên đi những vấn đề trong cuộc sống. Trong cuộc trò chuyện này, chúng tôi và Benjamin đã có những tâm sự rất thành thật về những gì Ben đã và đang trải qua để tìm thấy sự cân bằng.
Từ khi bắt đầu kênh Youtube cá nhân, đến bây giờ là khá nổi trong giới, Ben thấy mình có sự thay đổi như thế nào?
Thời điểm bắt đầu kênh Youtube là lúc tôi đang vô cùng lạc lối khi vừa mất việc. Tôi vốn không xuất phát với ý định rằng mình sẽ trở thành một Youtuber hay có một kế hoạch để trở thành một người như hiện tại. Sau khi nghỉ việc, tôi quyết định dành một năm đi du lịch với số tiền tích lũy những năm đi làm và thường xem các Youtuber nước ngoài để tìm hiểu họ đang ăn mặc như nào. Càng xem, tôi càng nhận ra mình cũng khá có khiếu về thời trang và quyết định sẽ lập một kênh Youtube nói về những kiến thức mình đã đúc kết được. Tôi vẫn nhớ khi đăng tải video đầu tiên, tôi ngượng kinh khủng. Mặt thì đỏ, nói chuyện thì vấp, quay đi quay lại hàng chục lần. Thành thật là hiện tại tôi cũng không khá hơn là mấy, mỗi lần bấm máy tôi vẫn vô cùng cảm thấy lo âu và ngại ngùng. Đây cũng là lý do cản trở tôi có thể ra video một cách liên tục.
Video đầu tiên tôi post may mắn được hơn 2 nghìn views. Bên dưới comment, mọi người liên tục yêu cầu tôi ra video mới và cứ thế tôi tự tin hơn làm video về những chủ đề tôi yêu thích. Bắt đầu từ thời trang, dần đến công nghệ, cuộc sống, nhà cửa, những chuyến du lịch & trải nghiệm.
Tôi vốn luôn coi mình luôn là một người bình thường. Không hề sở hữu tài năng xuất chúng và không hề có hoài bão muốn được nổi tiếng. Việc bất ngờ được chú ý, khiến tôi luôn ngờ vực bản thân mình liệu có xứng đáng? Tôi càng cảm thấy mình là một kẻ mạo danh (imposter-syndrome) hơn - khi vốn tôi cũng là một người không có quá khứ quá đẹp đẽ, vậy nên khi chút thành công từ Youtube ập tới - nó như một sự tương phản mâu thuẫn với đời sống vốn rất nhiều góc khuất của tôi trước đấy. Khi nhân cách trên mạng của tôi ngày càng lớn hơn, con quỷ bên trong tôi cũng ngày càng to ra. Những gì tôi post trên mạng như đồ hiệu, xe đẹp, những chuyến du lịch, cuộc sống xa xỉ, một tình yêu đẹp v.v. chỉ phản ánh được 50% cuộc sống. Mặt còn lại, tôi làm mọi cách để đè nén, gây tê, không đối mặt với nó vì thành thật lúc ấy tôi cũng chưa đủ khả năng xử lý mọi chuyện như bây giờ. Tôi dần sử dụng các hình thức tự trị liệu (self-medicate) với các chất kích thích. Bất kể thứ gì có thể khiến tôi tạm quên đi thực tại, tôi đều tìm đến. Tuy nhiên, vì tác động của những chất kích thích này lên cơ thể để lại rất nhiều hệ luỵ nên tôi không thể sử dụng được thường xuyên. Vì vậy, một thứ khiến tôi nghiện hơn cả, có thể sử dụng mỗi ngày, không hệ luỵ lên thể xác, thứ giúp tôi ở nhà, không ra ngoài đường đêm hôm, phê pha, say xỉn, tránh tai nạn cho mình và người khác. Thứ nghiện TỐI THƯỢNG của tôi, chính là điện tử.
Trên mạng, hầu hết ai cũng đều chia sẻ phiên bản đẹp nhất, hoàn hảo nhất của họ và chả ai dám nói về những góc tối của mình, hoặc đơn giản là họ không có góc tối? Điều này tôi không biết.. Việc này khiến tôi, và tôi tin rất nhiều người càng hoang mang, bế tắc và mặc cảm hơn khi so sánh bản thân mình với những cuộc sống không tỳ vết ấy.
Khi bắt đầu hành trình cai nghiện của mình, tôi quyết định sẽ chia sẻ về những vụn vỡ của bản thân với một tâm thế duy nhất là: sự thật. Dù có bị đánh giá, các nhãn hàng quay lưng rút hợp đồng quảng cáo hay mang những thứ tiếng như là: nghiện, quá khứ tồi, tâm hồn vỡ nát - tất cả đều phản ánh lên sự thật về những gì đã hình thành nên con người của tôi của ngày hôm nay. Tôi không muốn tiếp tục đè nén, gây tê, chối bỏ những góc tối đó nữa. Tôi tin rằng những người theo dõi tôi sẽ muốn trông cậy vào một người không chỉ khiến họ thích thú vì một cuộc sống tươi đẹp, mà còn là một người có thể đồng cảm đồng hành cùng họ trên hành trình cuộc sống vốn rất khó khăn này. Dù góc sáng hay tối, xấu hay đẹp, đen hay hồng, tất cả đều là gia vị để hình thành nên một con người đầy màu sắc là đó chính là mình. Đấy cũng là lý do vì sao tôi mang trong mình trọng trách phải kể câu chuyện của mình một cách chân thành nhất.
Tôi theo dõi Ben khá thường xuyên, và gần đây tôi cũng chú ý khi Ben chia sẻ câu chuyện mình về chứng ADHD (chứng rối loạn tăng động giảm tập trung). Bản thân tôi cũng đang vật lộn với ADHD trong cuộc sống hàng ngày và tôi cảm thấy cực kỳ đồng cảm với những gì Ben chia sẻ. Ben có thể nói thêm về việc này không?
Ai có ADHD sẽ hiểu, chúng ta sẽ phải sống với nó cả đời. Việc dễ quên, dễ mất tập trung, dễ bỏ cuộc, thiếu tổ chức luôn là thứ khiến ta thắc mắc rằng: Tại sao người bình thường làm những việc đó vô cùng dễ dàng nhưng với mình lại khó khăn đến vậy? Chúng ta quay sang trách móc bản thân, cảm thấy mình trẻ con, kém tắm chỉ vì những việc đơn giản ai cũng làm được mà mình thì toàn làm hỏng. Sau khi tìm hiểu, tôi nhận ra đơn giản cấu trúc bộ óc của người có ADHD khác với một người bình thường mà thôi. Cứ khoảng ⅖ người sẽ có ADHD.
Việc đầu tiên để sống được với ADHD đó là chúng ta nên học cách tha thứ & đừng quá khắc nghiệt với bản thân. Hãy hiểu rằng tất cả mọi thứ trên đời đều có 2 mặt. Sự mất tập trung, dễ quên, không có tổ chức sẽ dẫn đến khả năng sáng tạo và tò mò vô tận. Nếu khai thác được việc đấy thì từ một khiếm khuyết, sẽ trở thành một siêu năng lực. Bên cạnh đó, có rất nhiều những kỹ năng và công cụ giúp bộ não không bị phân tán và có khả năng điều hành một cách dễ dàng hơn. Thông qua các buổi gặp bác sĩ, rất nhiều ngày giờ tìm hiểu và đọc những cuốn sách hay nhất về ADHD, tôi đã đúc kết được rất nhiều và sẽ dần chia sẻ những kiến thức của mình bằng video trên Youtube.
Vậy, là một người làm nội dung, một người kinh doanh, một người chồng, một người cha nhưng đồng thời vẫn phải kiểm soát những vấn đề về sức khỏe tâm thần - Ben cân bằng cuộc sống và các vai trò của mình như thế nào?
Chia sẻ thẳng thắn là tôi không làm tốt được tất cả một lúc. Tôi phải ưu tiên từng thứ một và tạm bỏ bê những việc còn lại.
Tôi và vợ vừa chào đón một em bé gái. Thời điểm mới sinh, tôi phải đương đầu với rất nhiều vấn đề tâm lý. Đầu tiên là sự bạo hành từ chính bố mẹ của mình. Lúc này tôi phải ưu tiên sức khoẻ tinh thần của mình.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây gần 2 năm, khi tôi và vợ bất đắc dĩ phải chuyển về ở tạm cùng bố mẹ, khi ấy vợ tôi bầu 6 tháng. Thời điểm lúc ấy dịch đỉnh điểm nên không có chuyến bay về VN khiến bọn tôi bị kẹt lại ở Mỹ. Kinh tế chúng tôi thời điểm ấy khá eo hẹp tại vì chi phí vận hành doanh nghiệp quá nhiều, cộng với tiền thuê khách sạn mỗi tháng ở Mỹ mỗi ngày $150, gần $5000/tháng. Chúng tôi đành nhờ bố mẹ về ở tạm một thời gian ở dưới tầng hầm. Môi trường lúc ấy thật sự là nỗi ám ảnh với tôi. Giường của chúng tôi nằm cạnh máy giặt máy sấy. Dưới tầng hầm nên ẩm thấp, gián rết bò lổm ngổm, đang ngủ bỗng dưng nhện hay bọ xít rơi vào mặt là chuyện xảy ra như cơm bữa. Ban đầu chúng tôi chỉ dự định ở 2 tháng thôi. Nhưng rốt cục đến sát ngày em bé sinh rồi mà vẫn chưa có chuyến bay nên chúng tôi đành sinh em bé ở Mỹ, kéo dài thời gian ở lên đến gần 6 tháng. Từ lúc em bé chào đời đến giờ - ông bà vẫn chưa một lần nhìn mặt cháu. Lý do bề mặt tôi nghĩ có lẽ là vì ông bà không thích vợ tôi, kèm với những việc ngày qua ngày như không để kéo đúng nơi, đi dép không nhấc chân, em bé khóc đêm, quên không tắt đèn, dùng quá nhiều nước v.v. khiến ông bà khó chịu đến nỗi không thể vượt qua và muốn trừng phạt chúng tôi. Đây là việc khiến tôi đau lòng mỗi ngày và đến giờ tôi vẫn không thể lý giải tại sao bố mẹ lại đối xử với mình như vậy. Tôi nói điều này không phải để oán trách, bởi tôi hiểu rằng bố mẹ tôi cũng có những chấn thương tâm lý riêng trong quá khứ dẫn đến những hành động như vậy.
Cảm xúc tiêu cực lúc đó khiến tôi chạm đáy và một lần nữa đẩy tôi vào giai đoạn tăm tối nhất cuộc đời mình. Tôi đâm đầu vào một hố đen bất tận. Bất kể thứ gì tôi có thể nghiện, tôi đều.. nghiện hết. Khi nói đến nghiện, ai cũng nghĩ những thứ như cần sa, rượu bia, cờ bạc, ma tuý là vấn đề. Nhưng tất cả những thứ đó thật ra lại là giải pháp cho những vấn đề khổng lồ thực sự tiềm ẩn đằng sau. Tôi cứ miên man chìm vào cơn nghiện của mình trong suốt gần 2 năm trời.
Thành thật mà nói tôi cũng không có một sự kiện nhất định nào giúp mình thoát ra khỏi được hố đen ấy. Nhưng có lẽ những lần OD (quá liều) cận kề cái chết, nhìn vào em bé, gia đình nhỏ của mình đã đánh thức chút ánh sáng còn lại trong tôi. Một ngày tỉnh giấc, khi vợ tôi đã ôm con về nhà ngoại được vài tháng, tôi quyết định sẽ đối mặt với toàn bộ những tổn thương, những cảm xúc đau đớn, khó chịu của mình, không cố làm tê nó đi bằng bất cứ thứ gì nữa. Suốt vài tháng trời, mỗi ngày ngủ dậy tôi phải chiến đấu với chính mình. Co giật có, hoảng loạn có. Nhưng tôi nhất quyết không chịu thua. Rất dễ để mở máy tính lên đăng nhập vào game, rất dễ để với đến những chất kích thích, chai rượu. Nhưng mỗi ngày, tôi cố gắng để chế ngự con quỷ trong mình hơn. Đây là một hành trình không có ngày nghỉ và tôi nghĩ cũng sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng mỗi ngày vượt qua được con quỷ trong mình, chiến thắng một cuộc chiến nhỏ, khiến tôi trở nên mạnh mẽ & tự tin hơn.
Tôi nhận ra số phận của mình nằm của mình, một việc rất hiển nhiên nhưng chỉ khi chạm đáy tôi mới nhận ra. Việc oán giận bố mẹ, trách móc quá khứ hay những khổ hạnh kém may mắn sẽ chỉ khiến tôi trở thành một kẻ đáng thương. Còn việc chấp nhận, chịu trách nhiệm, thay đổi hành vi, lối sống, cố gắng nhích kim đồng hồ dù chỉ một giây mỗi ngày mới dẫn mình đến cuộc sống mình luôn mơ ước. Một con thuyền chỉ cần chỉnh một toạ độ thôi thì sau một năm đã đi một lộ trình rất khác rồi.
Hơi riêng tư nhưng liệu tôi có thể hỏi, câu chuyện về sự đổ vỡ của Ben và bố mẹ?
Thật sự thì tôi cũng không có câu trả lời. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu được tại sao mọi thứ lại dẫn đến hoàn cảnh như vậy. Tôi càng muốn tìm hiểu thì bố mẹ tôi lại càng lảng tránh. Bố mẹ tôi sử dụng rất nhiều hình thức thao túng (gaslight) để khiến câu chuyện không được rõ ràng, để mọi chuyện đều quay lại là lỗi của tôi. Hiện tại, sự việc đã xảy ra gần 2 năm, dù ở phía tôi luôn tìm cách để giải quyết, nhưng tôi nghĩ bố mẹ tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi đã không nói chuyện với mẹ đã hơn nửa năm. Còn bố tôi, đến tháng thứ 2 khi tôi đến ở nhờ đã đuổi tôi và vợ tôi lúc ấy bầu 7 tháng ra khỏi nhà, dùng những lời miệt thị & xúc phạm nhất có thể tưởng tượng được. Điều đáng buồn là những gì chúng tôi có lúc ấy chỉ là một chỗ ngủ nhỏ dưới tầng hầm đầy gián, một chiếc giường cạnh máy giặt máy sấy chạy liên tục, xung quanh tường là ẩm mốc, mùi bọ xít, gián chết ám ảnh đến tận bây giờ mỗi khi nhắm mắt. Vậy mà vẫn nỡ đuổi chúng tôi đi. Sau 3 tháng kể từ ngày ấy bố tôi xúc phạm vợ chồng tôi, khi em bé được 2 tháng tuổi. Chúng tôi quyết định mua chuyến bay cứu trợ để về VN và kể từ sau đó tôi hoàn toàn không còn giữ liên lạc với bố.
Còn mẹ tôi sẽ chọn cách sử dụng silent-treatment (trừng phạt im lặng) để gây áp lực lên tôi. Tuổi thơ tôi việc này đã diễn ra suốt cuộc đời. Khi còn là một đứa trẻ, tôi không có lựa chọn nào khác. Dù bố mẹ có tệ với mình thế nào, có đuổi mình, đánh mình.. thì cuối cùng, tôi vẫn phải lết về quỳ gối để đảm bảo mình có một mái nhà trên đầu. Bây giờ khi đã lớn, tôi hiểu rằng sự ngược đãi về tinh thần đấy cũng không khác gì cách bố tôi bạo hành & tra tấn bằng vũ lực với một đứa trẻ không thể đánh trả, bỏ chạy (flight or flight). Tôi dần học cách lìa khỏi thực tại (tune out) để đương đầu với sự bạo hành ấy.
Khi còn nhỏ, tôi luôn tự huyễn hoặc mình rằng môi trường này là hoàn toàn bình thường và ai chả vậy. Cho đến khi tôi bắt đầu nhận thức được, tôi nhận ra trường hợp của mình khá là đặc biệt. Hầu hết những người bạn của tôi đều kể về bố mẹ họ là những người hùng. Còn với tôi, bố mẹ chỉ là những người tôi phải phụ thuộc để sinh tồn. Sau này làm bố tôi cũng nhận ra, những người bố mẹ tốt - không phải họ cần cố gắng để tốt, họ chỉ đơn giản.. làm bố mẹ thôi. Bố mẹ tôi tai nạn có tôi từ năm 21 tuổi, một độ tuổi còn quá trẻ để sẵn sàng làm bố mẹ và bản thân hai người cũng chưa thực sự hiểu về cuộc sống hôn nhân. Việc có tôi đã khiến họ bị cuốn vào một cơn lốc xoáy diễn ra trong hơn 20 năm cuộc đời và có lẽ họ luôn trách tôi đã lấy đi tuổi thanh xuân của họ.
Tôi đồng ý rằng những tổn thương sẽ biến ta thành con người hiện tại, và bản thân mình sẽ vô thức phản chiếu lại những điều đấy. Ben có bao giờ nhận thấy điều đấy trong cuộc sống hàng ngày, trong cách mình làm chồng, làm cha?
Trước đây, mỗi khi những việc không tốt xảy đến, tôi luôn trách số phận mình kém may mắn, rằng cuộc đời mình vốn đã bất hạnh về nhiều mặt chứ không chỉ riêng gia đình. Tôi thấy mình phải đương đầu với nhiều tổn thương. Đặc biệt là việc cứ mỗi năm lại chuyển nhà một lần, môi trường mới, cuộc sống mới, tôi không có được mối quan hệ sâu sắc với bất kì ai cả. Luôn phải tìm cách thích nghi, sinh tồn trong những môi trường và văn hoá hoàn toàn xa lạ. Nhưng những năm gần đây, tôi nhận thấy đây chính là món quà giúp tôi có được nhiều màu sắc trong cuộc sống, đồng cảm & thấu hiểu với rất nhiều linh hồn trong các mảnh cuộc đời này.
Con người hiện tại của tôi là hệ quả tập hợp toàn bộ những sự kiện trong quá khứ, đúng như bạn nói, tôi chính là sự phản chiếu của những điều đó. Nhưng thay vì tiếp tục chuyển tiếp những khổ hạnh, tồi tệ, tiêu cực đến những thế hệ sau như cách bố mẹ tôi đã làm với tôi (và có lẽ bố mẹ của họ đã làm vậy với họ), tôi quyết định sẽ chuyển hoá toàn bộ những năng lượng xấu này thành những bài học. Chẳng hạn, khi không có một người bố tốt, tôi luôn cố gắng để mình trở thành một người bố tốt với các con của mình. Dù đôi lúc tôi vẫn nhận thấy mình mắc sai lầm. Nhưng tôi nhanh chóng nhìn nhận và khắc phục, tôi cũng hiểu đây sẽ là hành trình cả đời.
Tôi cũng từng có một giai đoạn giống như Ben, bị cuốn vào những cuộc chơi và đến một lúc giật mình nhận ra: Mình đang làm gì với cuộc sống vậy?!
Rất nhiều lần tôi bị OD (quá liều) và nghĩ rằng đây hẳn là kết thúc của mình: Chết trong tình trạng sốc thuốc, một kết cục quá đỗi bi thương..
Tôi không muốn tiếp tục che giấu không chỉ với khán giả, mà với chính bản thân tôi. Khi tìm hiểu, tôi học được rằng bước thứ nhất để bắt đầu hành trình chữa lành và cai nghiện đầu tiên là phải học cách CHẤP NHẬN. Điều này nghe tưởng chừng rất dễ, nhưng bộ óc chúng ta làm rất tốt việc phủ nhận. Càng thông minh, càng giỏi phủ nhận.
Thú thật là mỗi khi có vấn đề xảy ra hay xuất hiện cảm xúc tiêu cực, tôi chỉ muốn lập tức tìm đến chất kích thích hay games để làm tê mọi thứ đi thôi. Nhưng khi dừng lại một nhịp, ngồi xuống cùng với các cảm giác khó chịu, đau đớn đấy một lúc, tôi như đứng ở góc nhìn thứ ba để quan sát bản thân một cách rõ ràng hơn. Tôi quyết định đào sâu vào những cảm xúc, nguyên nhân đằng sau những thứ nghiện ấy của mình. Từ đấy, tôi ngày càng cảm thông, an ủi đứa trẻ trong mình, cùng ngồi khóc, ngồi cười, trò chuyện với nó. Tôi cũng không khẳng định rằng mình sẽ không-bao-giờ tái nghiện, bởi tôi không biết trước được sẽ có sự kiện nào sát thương đủ lớn để hạ gục mình không. Nhưng ít nhất nếu nó có xảy ra, tôi sẽ không còn quá khắc nghiệt với bản thân nữa. Như tôi đã nói, những thứ như cần sa, rượu bia, cờ bạc chỉ là giải pháp cho vấn đề còn lớn hơn rất nhiều đằng sau đấy.
Cuộc chiến với con quỷ trong mình diễn ra mỗi ngày nhưng cùng với những kĩ năng, bài học mà tôi đã tích lũy được và hơn hết là với sức mạnh tình yêu đến từ gia đình nhỏ của mình, tôi mong đây sẽ là những công cụ giúp tôi đủ mạnh mẽ để đối mặt với những gì trước mắt. Hiện tại, mục đích sống của tôi lớn hơn những cơn phê pha, tìm cách để lìa khỏi thực tại. Mong muốn lớn nhất của tôi bây giờ là được sống tối đa với khả năng con người của mình, là một người cha tốt và cuối cùng là để có thể giúp những người đã và đang nghiện hiểu rằng họ không cô đơn. Với tôi, chỉ cần giúp được một người thoát ra khỏi bóng tối, sự trầm cảm hay tiêu cực đã là một thành công mà không hợp đồng quảng cáo hay bất cứ số tiền nào có thể sánh được rồi. Giữa việc có thể giúp một người khác và bảo vệ hình ảnh của mình. Tôi chọn giúp người.
Tôi nghĩ một động lực rất lớn nữa đó là đến từ việc bạn có một người như Giang ở bên cạnh. Mỗi người chúng ta sẽ phản chiếu rất nhiều từ những người xung quanh.
Tôi không thể trở thành một người đàn ông như hiện tại nếu không có Giang. Khi Giang đến với tôi, tôi là một đống đổ nát và lạc lối.
Ngày trước, nếu Giang là điểm tựa tinh thần cho tôi thì bây giờ, vị trí đó đã hoán đổi ngược lại. Khi Giang trở thành một người mẹ, nhu cầu của một đứa trẻ đã rút cạn đi toàn bộ những gì mà Giang có thể cho được tôi. Hiện giờ, ngoài vai trò là một người cung cấp & bảo vệ cho gia đình mình. Tôi hoàn toàn tự tin khi có thể là chỗ dựa tinh thần cho hai mẹ con.
Người đàn ông bên trong tôi cũng MUỐN gánh vác được tất cả để Giang tập trung cho việc làm mẹ của mình. Không phải khen vợ mình, nhưng cuộc đời tôi chưa từng gặp một người mẹ nào tốt hơn Giang và điều này tách biệt Giang khỏi bất kỳ người phụ nữ nào trên đời này. Dù lúc này Giang đang khá “bỏ bê” tôi. Tôi hiểu giai đoạn này Giang đang cố gắng làm mọi thứ để có thể sát cánh bên con một cách tốt nhất.
Vai trò mới đã khiến Ben mạnh mẽ hơn rất nhiều thì phải?
Ngoài việc buộc phải mạnh mẽ hơn thì tôi thật sự muốn mình như vậy. Càng gánh vác nhiều trách nhiệm trên vai, tôi càng cảm thấy mình tự tin & mạnh mẽ hơn. Có những người muốn mãi chỉ là một cậu bé, bản thân tôi cũng đã có giai đoạn như vậy. Nhưng không một cậu bé nào được tôn trọng & nể phục cả.
Ngày mới có em bé, tôi nghĩ: Tôi không thể đương đầu. Tôi muốn chạy trốn. Tôi chưa sẵn sàng. Rồi tôi lại đắm chìm vào điện tử, bỏ bê vợ con trong những ngày tháng đầu tiên, cộng với việc bị gia đình gây áp lực, đàn áp - mọi thứ dồn nén khiến tôi chạm đáy.
Và chỉ khi chạm đáy tôi mới nhận ra rằng đây không phải cuộc sống mình muốn. Tôi không tự tin rằng mình sẽ không bao giờ quay trở lại nó nữa, bởi biết đâu sẽ lại có những thứ lớn hơn có thể hạ gục mình trong tương lai? Nhưng ít ra không phải bây giờ. Hiện tại, tôi muốn chinh phục những mục tiêu & trải nghiệm mới chứ không những cái hố cũ kỹ đấy. Tôi không còn tìm thấy niềm vui những việc đó nữa rồi.
Câu hỏi cuối cùng nhé: Có phải việc chấp nhận mình ở trong bóng tối và cũng rất yếu đuối là một cách khiến mình mạnh mẽ hơn không?
Có chứ! Hãy chấp nhận con người thật của mình, dù xấu hay tệ thì đấy vẫn là mình. Nhìn vào con người của mình trước đây, tôi không hề tự hào. Nhưng tôi cũng hiểu đấy là những gì tôi phải trải qua để rút ra bài học ngày hôm nay. Tôi đã trải qua giai đoạn cảm thấy xấu hổ và trách móc chính mình, cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã. Nhưng rồi nó lại đẩy mình vào vòng luẩn quẩn sa đà vào những thứ đen tối. Nếu không chấp nhận mình đã từng tệ thì làm sao ta có thể trở nên tốt hơn? Vì vậy, tôi nghĩ rằng, thay vì nhìn vào quá khứ như một vết nhơ thì hãy nghĩ nó là bài học, là động lực để mình trở thành một người tốt hơn. Rất nhiều người mãi mãi dừng lại ở sự nhục nhã, trách móc bản thân và sống một tuổi già hận đời. Tôi không muốn mình như vậy. Đấy là lý do thúc đẩy tôi mỗi ngày phải cố gắng hơn vì không bao giờ là muộn cả.
Cảm ơn Ben vì cuộc trò chuyện này và chúc Ben sẽ mạnh mẽ vượt qua mọi sóng gió trong cuộc sống.