“Đồ Bắc quận 2” (cười). Ben mê ẩm thực vô cùng, cuộc sống của mình chỉ cần được làm việc và ăn uống thôi là mãn nguyện rồi. Có 1001 món ăn Bắc mà hiện tại Ben đang rất thèm ăn: bún chả, ngan cháy tỏi, bún dọc mùng,... nên mới phải google tìm xem có tiệm đồ Bắc nào gần nhà không.
Từng tham gia đội tuyển học sinh giỏi tiếng Nhật thành phố ngày học cấp hai. Thắng cuộc thi “Photo Of The Day” trên PhotoVogue khi mới bắt đầu con đường nhiếp ảnh. Thực hiện nhiều dự án có ngân sách hơn 10 tỷ và đạt được hơn trăm triệu lượt xem. Ngoài ra, mình từng làm việc cùng Mark Tuan (GOT7).
Ben là người… điếc không sợ súng. Trong giao tiếp, có thể mình hay ngại, hay nhát nhưng trong công việc Ben rất quyết liệt với những gì Ben theo đuổi. Khi mới theo nhiếp ảnh, đồ nghề chỉ có một chiếc máy ảnh nhỏ nhưng Ben sẵn sàng đi khắp nơi gặp các anh chị chủ thương hiệu xin chụp hình sản phẩm. Mình không từ chối bất cứ cơ hội nào, nói đúng hơn là không ngồi im chờ mà xông xáo đi tìm cơ hội được làm. Vì là “tấm chiếu mới” nên ảnh mình chụp lookbook, chụp sản phẩm có thể chưa được đẹp nhưng đó là những bài học quý giá, nhờ những trải nghiệm đó mà sau này mình mới phát triển.
MV đầu tiên làm cho ca sĩ Noo Phước Thịnh, thực sự Ben cũng rất sợ. Trước đó mình chỉ chụp hình với một ekip nhỏ 3-4 người, tới khi làm MV phải làm việc với hàng trăm người và ở một vai trò hoàn toàn khác. Thế nhưng Ben cứ nhào tới, mặc kệ: “Tất cả mọi thứ đều có lần đầu tiên, mình cứ làm thôi. Phải bắt đầu thì mới có thêm kinh nghiệm”.
Vậy nên Ben nghĩ ưu điểm của bản thân là quyết liệt, thích trải nghiệm, thích thử thách, luôn trong tâm thế sẵn sàng chinh phục những điều mới mẻ. Cái “nết” này giúp mình có nhiều vốn sống thú vị trong cuộc sống, luôn đổi mới bản thân, từ đó các sản phẩm cũng có nhiều điểm khác lạ, đặc biệt, không giống nhau hoặc đi theo lối mòn.
Ben thích chơi đùa với màu sắc. Ben thích làm những thứ… lạ lùng, những thứ hơi bất thường, những thứ nằm giữa hiện thực và ảo ảnh. “Trong các sản phẩm của mày lúc nào cũng có hình tròn” - một người bạn của mình từng thốt lên như vậy. Đúng thật, Ben không thích những thứ vuông vức quá nên thường bo góc mọi thứ, chọn các khung cảnh, hình tượng tròn. Vì lý do này nên mình xăm 6 chấm tròn bên tay phải, vì số 6 là số may mắn và cũng là thần số học của Ben.
Đối với Ben thì là vì mình trước. Mình làm nghệ thuật bằng những gì trong sáng nhất trong mình. Từ đó, mọi người mới biết tới, mới yêu thích thế giới nghệ thuật mà mình tạo ra. Nếu mình làm nghệ thuật vì khán giả thì “chín người mười ý”, mỗi người có một sở thích khác nhau, làm sao tìm được lối rẽ đúng đắn khi có hàng ngàn ngã rẽ trước mặt. Vậy nên Ben nghĩ cứ làm nghề từ giá trị cốt lõi của bản thân, tạo ra những sản phẩm sáng tạo cộp mác chính mình rồi sẽ có người hiểu và yêu chúng.
Đối với sáng tạo và nghệ thuật, trong đầu mình là một thư viện, kho tàng chất liệu. Mình luôn luôn tìm hiểu và nghiên cứu bằng nhiều cách khác nhau. Chẳng hạn khi đọc sách, mình thấy nghệ sĩ này “xịn” quá, mình sẽ tìm hiểu ngay về họ. Hoặc đi triển lãm, mình thấy ấn tượng với tác phẩm nào thì sẽ chụp ảnh, lưu tên tác giả lại và về nhà tìm profile của họ trên mạng. Mình sắp xếp những thông tin đã thu thập lại đó như những cuốn sách trong thư viện bộ não. Từ những keyword nhận được trong yêu cầu của một dự án mới, mình sẽ lục lại “thư viện”, lấy cảm hứng từ một trong những “cuốn sách” phù hợp để xây dựng ý tưởng và hình tượng.
Khi mới vào nghề, Ben luôn là người nhỏ tuổi nhất trong ekip. Ben khá áp lực bởi việc tiếp xúc, làm việc với nhiều anh chị có tiếng trong ngành. Trung bình, mọi người thường lớn hơn Ben tới 5 tuổi và những người đứng đầu thường thuộc thế hệ 8x, tức là hơn Ben tới cả chục tuổi lận. Ben may mắn được nhiều tiền bối quan tâm, giúp đỡ và tôn trọng, nhưng cũng có nhiều người không đặt sự tin tưởng nơi mình. Có lúc thấy tự ti, thấy hoang mang nhưng do bản tính quyết liệt đã chia sẻ phía trên, mình vẫn kiên định với mục tiêu của bản thân và cố gắng làm hết sức có thể.
Nhắc tới chuyện hướng nội, ban đầu đó là khó khăn với Ben khi mình phải thoả thuận và làm việc với tất cả những người đứng đầu các team như: Director Of Photography (Giám đốc hình ảnh), Art Director (Giám đốc Nghệ thuật),... Mình họp với các leader sau đó họ sẽ truyền đạt lại với mọi người trong team và ngược lại. Điều đó không đến nỗi phức tạp nhưng với vai trò Creative Director, mình phải kiểm soát rất nhiều lĩnh vực, đầu việc nhỏ lẻ khác nữa.
Thời đó, không biết gì thì mình sẽ hỏi liền, từ “anh ơi em không biết gì về đèn hết, anh tư vấn thêm cho em nha” cho tới “mấy cái màu sắc khó quá, em chỉ biết mình muốn vậy thôi, anh chỉ em thêm nha”. Nhờ đó, Ben tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm đa dạng. Đến thời điểm hiện tại, mình biết nhiều từ chuyên ngành hơn, hiểu về kỹ thuật để trao đổi với ekip rõ ràng, chuyên nghiệp hơn trước đây.
Dần dần làm 1-2 năm, đến thời điểm bây giờ, gần như các bạn trong ekip đều cùng trang lứa với mình. May mắn vì Ben tìm được một team rất phù hợp, mọi người đều hiểu đối phương muốn gì. Nguyên team đều… hướng nội nên đi quay cũng thấy dễ thở hơn. Để làm được điều này cần cả quá trình dài làm việc, thông cảm, nhường nhịn và thấu hiểu lẫn nhau nên Ben cảm thấy thời gian dành cho trải nghiệm này là rất xứng đáng.
Điều Ben thích nhất là hình ảnh và nghệ thuật, khi làm Creative Director trong mảng âm nhạc được tiếp xúc với cả hai thứ đó, được tạo ra một thế giới bởi những thứ trong đầu mình, được vui chơi, thỏa sức sáng tạo nên mình rất thích.
Điều không thích ở công việc này chắc là phải tiếp xúc với rất nhiều người. Ai có chỉ số hướng nội cao sẽ hiểu, mình không có quá nhiều năng lượng để giao lưu, gặp gỡ mọi người thường xuyên. Nhưng về cơ bản thì công việc vui, mình đam mê!
Điều Ben tự hào nhất khi làm ở MTP Entertainment là sự chuyên nghiệp. Điều thứ hai mình học được là yêu thương, nâng niu nghệ sĩ đúng cách. Anh Tùng là một người rất quan tâm tới cảm xúc của người khác, anh rất kỹ tính và cẩn thận. Khi rời khỏi công ty, Ben biết cách chăm sóc nghệ sĩ như cách anh đã từng. Anh Tùng cũng chính là người đã dẫn dắt, chỉ dạy cho mình từ những ngày đầu tiên. Trong công ty, Ben tiếp xúc với anh Tùng nhiều nhất, không chỉ công việc mà cả cuộc sống bên ngoài. Anh Tùng giống như một người anh trai, giúp mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn từng ngày. Ben cảm thấy may mắn vì tất cả điều đó.
Ben dành nhiều thời gian để ngồi thẫn thờ, nhìn trời nhìn mây và… ngủ (cười). Mình ngủ nhiều lắm, ngủ là cách để mình sạc thêm năng lượng sau khi ra ngoài gặp gỡ, giao lưu với mọi người và làm việc. Đôi khi Ben xem này xem kia, Ben đọc và nghiên cứu tài liệu hoặc làm các dự án cá nhân, đó là cách để mình rèn luyện sự sáng tạo của bản thân, biến chúng thành chất liệu cho những dự án sau này.
Ben “mất” nguồn tài chính ổn định. Khi làm ở công ty, mình sẽ có một khoản thu nhập cố định hàng tháng. Đổi lại, freelancer là công việc thu nhập thất thường, lúc có lúc không, đây là điều mình cần chấp nhận.
Ngược lại, mình “được” bay nhảy tự do, được chọn những điều mình muốn. Lý do mình rời công ty là để ra ngoài tìm tòi và học hỏi thêm nhiều thứ mới lạ, khám phá tinh hoa nghệ thuật các nước khác cũng như những lĩnh vực khác chứ không chỉ dừng lại ở âm nhạc. Ben dành thời gian để mình đi đây đi đó, dành một tháng ở Úc rồi lại bắt đầu sự nghiệp ở Thái Lan. Khi Ben đi, Ben đã bộc bạch với anh Tùng rằng mình chắc chắn sẽ quay về làm cho anh, bằng một phiên bản tốt hơn.
Một điều thú vị bên lề: Team đa quốc gia này là kết quả của việc mình đã manifest (thực hành luật hấp dẫn) trong một đêm trăng sáng ở Úc. Đúng một tháng sau, mình có cơ hội làm việc tại Thái Lan. Chuyến công tác đó đã giúp mình có thêm rất nhiều mối quan hệ thú vị, trong đó có hai anh chị người Thái Lan và Singapore này. Tụi mình thấy hợp nên lập một team, làm cầu nối hỗ trợ nghệ sĩ tại ba quốc gia khi muốn lấn sân sang thị trường đối phương. Thật sự mình không mong gì hơn có thể xây dựng một sân chơi kết nối các quốc gia lại để giao lưu, kết hợp văn hoá, học hỏi lẫn nhau để cùng phát triển.
Càng ra tới quốc tế, Ben càng khẳng định người Việt Nam mình không thua ai hết. Mình vô cùng tự hào về điều đó. Âm nhạc ở Việt Nam đang rất phát triển, đi xa hơn các quốc gia trong khu vực rất nhiều. Chất lượng nghệ sĩ Việt Nam rất đồng đều. Ben thấy đó là lợi thế.
Tuy nhiên, thẳng thắn nhận xét thì Việt Nam là một quốc gia nhỏ còn đang phát triển nên chưa được nhiều người biết tới. Ví dụ như Thái Lan, mảng âm nhạc các bạn có thể chưa bằng mình nhưng Thái là một quốc gia phát triển về du lịch lâu đời lại có ưu thế là cầu nối giữa các châu lục nên mọi dự án quốc tế lớn thường chọn Thái Lan làm điểm đến khi tới khu vực Đông Nam Á.
Tương lai, Ben muốn có thể chứng minh cho khán giả quốc tế thấy Việt Nam rất tài năng và sáng tạo, đó là ước mơ của mình.
Phải có sai mới có đúng, đó là suy nghĩ của Ben về việc làm nghệ thuật. Tất nhiên, những người làm trong lĩnh vực này luôn sở hữu cái tôi rất cao, khi mình tâm huyết với một sản phẩm mà bị từ chối, bác bỏ thì chắc chắn rất sốc, như bị dội một gáo nước lạnh vậy. Quan trọng là sau đó phải lấy lại được tinh thần, tư duy rằng nhờ vậy mà sau này mình mới tạo ra được những thứ thú vị hơn.
Trước đây, Ben từng làm việc với nhiếp ảnh gia Monkey Minh. Khi ấy mình còn nhỏ tuổi, tính cách bốc đồng. Ben lên ý tưởng để chụp hình sản phẩm với anh Minh. Mỗi lần bị anh Minh chê ý tưởng… chán là Ben khủng hoảng liền vì mình đã rất tâm huyết, suy nghĩ rất nhiều mới cho ra được ý tưởng đó. Nhưng khi bình tĩnh lại, mình nghiên cứu, khám phá thêm thì thấy lời của “sư phụ” là chính xác, dù bản thân thấy sản phẩm đó tốt rồi nhưng người ta đang mong mỏi sự bứt phá, bùng nổ hơn vậy.
Từ đó mình luôn làm rất nhiều ý tưởng cho một đề tài, ra đời concept đầu tiên thấy tốt rồi nhưng mình vẫn tư duy thêm ý 2, bản 3, bản 4… để biết đâu là ý tưởng tốt nhất, phù hợp nhất. Vậy nên các bạn trẻ đừng sợ, đừng buồn nếu bị bác bỏ ý tưởng khi làm nghệ thuật.
Ngoài ra, các bạn cũng nên dành thời gian nghiên cứu về nghệ sĩ hoặc khách hàng, tiếp cận để thấu hiểu được mong muốn, sở thích và biết họ đang mong mỏi điều gì. Nhờ đó nên khi Ben đề xuất với nghệ sĩ các ý tưởng, concept sáng tạo thì trộm vía mọi người luôn đồng ý từ ban đầu. Giao tiếp quan trọng nhất, các bạn nhớ nhé!
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” nên khó mà nói bao quát được. Có những người theo đuổi ước mơ mà đánh đổi tất cả mọi thứ, mình thấy không nên. Dĩ nhiên cũng không thể vì kiếm tiền mà đánh mất đam mê, chấp nhận một công việc, một cuộc sống không có niềm vui.
Về cá nhân Ben và câu chuyện riêng của mình, cân-bằng có lẽ là từ đúng nhất để miêu tả. Mình không phải một người sinh ra ở vạch đích, không phải người có thể tự nhiên mà nói “Cứ theo đuổi ước mơ đi!”. Thời điểm hiện tại, Ben vẫn kiếm tiền để duy trì cuộc sống, hỗ trợ tài chính gia đình nhưng bên cạnh đó, mình cũng tích lũy, dành dụm để theo đuổi ước mơ, thực hiện những điều mình mong muốn. “Liệu cơm gắp mắm” - Ben thấy luôn phải học cách cân bằng, dung hòa giữa cả hai việc này.
Thú thật, Ben không mong muốn mình trở thành KOL đâu. Nhưng làm nghề nào cũng vậy, có thể truyền cảm hứng tới mọi người thì đó là một điều thực sự may mắn. Về công việc, Ben chỉ mong ước khi người ta nhìn vào một sản phẩm, người ta biết được đó là tác phẩm do mình thực hiện. Mình có sức ảnh hưởng khi khán giả yêu sản phẩm của mình và khả năng của mình giúp nền nghệ thuật phát triển hơn.
Ben mới bắt đầu sử dụng TikTok hai tháng gần đây. Ben từng rất sợ ánh mắt đánh giá của người ngoài nên hình ảnh trước giờ của mình luôn mang tính an toàn - một người nhìn ngoan ngoãn và yêu nghệ thuật (cười). Nhưng những người quen lại khuyên mình rằng cái nét “khùng điên” của mình rất tích cực và hài hước, hãy chia sẻ nhiều hơn trên mạng để mọi người biết tới khía cạnh đó đi! Và mình đã bắt đầu làm TikTok như vậy, may mắn mọi người cũng thích cái nét “khùng điên” đó thật (cười).
Yêu bản thân. Một bài học tốn rất nhiều thời gian và tâm sức mình mới có thể học. Đã có những thời điểm Ben không cân bằng được mọi thứ, lại tự ti về bản thân nên dễ bị sụp đổ, lung lay khi gặp khó khăn hoặc tập trung quá nhiều vào một vấn đề.
Việc yêu bản thân bắt đầu khi mình tập cách trò chuyện với chính mình nhiều hơn hoặc dành thời gian để duy trì sức khỏe. Có khi chỉ là ngồi một mình trong thế giới riêng, tự nói ra những suy nghĩ, đang gặp khó khăn hay cảm xúc tiêu cực thì tự trấn an. Nghe hơi máy móc nhưng phương thức này thực sự rất quan trọng để mình cân bằng được mọi việc trong cuộc sống. Trước đây khi chưa biết tới điều này, mỗi khi gặp chuyện mình sẽ chạy đi tìm người này, người kia, làm trò tiêu khiển gì đó để giải quyết vấn đề một cách tạm thời. Sau này mình nhận ra, cần phải học cách yêu bản thân trước khi yêu ai đó, biết cách chăm sóc bản thân trước khi quan tâm tới người khác. Nhờ thời gian trò chuyện với bản thân, mình mới hiểu được màu sắc cá nhân và điều mình muốn thực sự là gì. Đó là một bài học lớn.