Có những đêm nhạc bắt đầu từ lúc nghệ sĩ cất giọng. Cũng có những đêm nhạc bắt đầu sớm hơn rất nhiều – từ ánh mắt đợi chờ, từ tiếng loa phát ra ca khúc quen thuộc trong một năm qua, từ những cuộc trò chuyện hào hứng xoay quanh chuyện mặc gì cho đúng tinh thần Gai Con. Đêm diễn vừa qua của Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai là một trường hợp như vậy. Vượt xa khuôn khổ của một đêm nhạc giải trí đơn thuần, buổi concert này là điểm hẹn của một hành trình được hun đúc từ trước đó nhiều ngày – và để lại dư âm còn kéo dài rất lâu về sau.
Buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp của D5
Chiều 14/6, dưới bầu trời nhuộm hồng ánh hoàng hôn, hàng nghìn người trẻ bắt đầu xếp hàng vào sân. Nhưng không ai vội vàng. Có điều gì đó khiến mọi người muốn bước chậm lại: để lưu giữ thêm chút nôn nao, để chia sẻ với người đứng cạnh cảm giác như sắp bước vào một điều đặc biệt. Những giai điệu vang lên từ dàn loa thử âm được ngân dài thành lời hát tập thể. Có người đã yêu những giai điệu ấy từ nhiều năm trước, có người chỉ mới bước vào thế giới của Anh Tài gần đây. Nhưng khi cùng nhau hát lên, mọi khoảng cách bỗng tan biến. Không cần biết tên nhau, chỉ cần biết lý do vì sao tất cả có mặt ở đây: vì âm nhạc tử tế, vì những câu chuyện chạm đến trái tim của người hâm mộ.
Và khi ánh sáng đầu tiên bật lên, khi các nghệ sĩ xuất hiện giữa tiếng hò reo, mọi sự chờ đợi như hóa thành đốm lửa. Mở màn là chuỗi ca khúc không khoan nhượng: Hoả Ca, Super Star, Đen Thôi Đỏ Quên Đi, Nét – bốn cú nổ được tính toán chính xác cả về âm thanh, hình ảnh lẫn cảm xúc. Không ai còn đứng yên, tất cả bừng lên như một biển người rực lửa, nơi từng tiếng hô, từng cánh tay giơ cao đều hoà vào nhau nhịp nhàng đến kỳ lạ, như thể đã tập dượt từ trước. Giữa nghệ sĩ và khán giả, không cần hô khẩu hiệu cũng hiểu ngầm với nhau rằng phải bùng cháy hơn nữa, phải vượt qua cả cái nóng của Hà Nội tháng Sáu. Và có lẽ, tuổi trẻ đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc như thế để thấy mình đang sống hết mình.
Sau những cú đánh thẳng vào cảm xúc đầu, concert chuyển tông một cách nhịp nhàng. Dàn dựng sân khấu khéo léo đưa khán giả vào vùng lặng – không phải để giảm nhiệt mà để tăng chiều sâu về mặt cảm xúc. Nếu Một Mai Tôi Bay Lên Trời, Mẹ Yêu Con, Ba Kể Con Nghe – những ca khúc vốn quen thuộc bỗng trở nên ấn tượng hơn trong phối khí mới, giọng ca mới và – quan trọng hơn – trong cách chúng được kết nối với nhau. Xen kẽ giữa âm nhạc là hình ảnh những mái nhà, những cái ôm, những lần chia xa và gặp lại. Không cần bất kỳ đoạn độc thoại sân khấu nào, chương trình vẫn kể được một câu chuyện trọn vẹn: về những người cha đi biển, những người mẹ âm thầm gồng gánh cùng những đứa con trưởng thành trong hoài niệm và biết ơn.
Phần tiếp theo là một cú chuyển mình đầy tinh tế, đưa cảm xúc cá nhân lặng lẽ hoà vào niềm tự hào dân tộc rộng lớn. Những ca khúc như Mưa Trên Phố Huế, Chiếc Khăn Piêu, Đào Liễu, Dạ Cổ Hoài Lang, Một Vòng Việt Nam – không chỉ là còn tiết mục mang tính truyền thống để thêm màu sắc, mà còn được chăm chút từ ánh sáng, trang phục, dàn dựng sân khấu đến mức mỗi bài hát như một lát cắt văn hoá được tái hiện sống động ngay trước mắt. Không đơn thuần gợi nhớ, những tiết mục ấy khiến khán giả thực sự sống trong từng vùng miền, từng câu chuyện dân tộc – từ sắc tím dịu dàng của Huế đến tiếng trống rộn ràng nơi núi rừng, từ nét trữ tình hoài cổ đến tinh thần Việt Nam đầy tự hào và hiện đại. Tất cả được kết nối bằng sự tỉ mỉ hiếm thấy trong một đêm nhạc đại chúng, đủ để người xem vừa ngỡ ngàng, vừa xúc động. Và có lẽ hiếm khi nào chúng ta được chứng kiến hàng nghìn con người cùng hoà chung một nhịp đập, cùng hô vang "Tôi yêu Việt Nam" một cách tự hào và hãnh diện đến vậy.
Ở chặng cuối, chương trình mở ra một trường đoạn đa sắc thái với các nhóm nhỏ trình diễn với mỗi tiết mục là một thế giới riêng mang thẩm mỹ và cá tính khác biệt. Có lúc rực rỡ và bùng nổ với Tình Anh Bán Chiếu, có lúc hiện đại, gợi cảm đầy cuốn hút trong Nước Hoa, rồi lại bất ngờ dịu lại trong những ca khúc gắn liền với ký ức tuổi thơ, như một cú chạm nhẹ đầy hoài niệm giữa dòng cảm xúc đang cao trào. Dù mỗi phần mang màu sắc riêng biệt, cách dàn dựng và xử lý chuyển cảnh cho thấy sự tính toán kỹ lưỡng, giúp toàn bộ chương trình liền mạch như một dòng chảy – không chỉ mượt mà về nhịp điệu mà còn hợp lý về mặt cảm xúc.
Và rồi, một trong những khoảnh khắc đắt giá nhất – thứ sẽ còn đọng lại rất lâu sau khi concert khép lại – chính là giây phút hàng nghìn khán giả cùng nhảy múa dưới làn nước mát lạnh phun lên từ hai bên sân khấu. Không ai dùng áo mưa phát sẵn, khán giả chủ động chọn đứng trong làn nước mát lạnh ấy để đắm chìm trong cơn mưa của tuổi thanh xuân do chính Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai tạo ra. Những ánh đèn phản chiếu lên từng hạt nước, vẽ nên một khung cảnh không thể đẹp đẽ hơn: những cái ôm, những tiếng cười, những gương mặt ướt nhòe nhưng rạng rỡ. Cảm giác như tất cả đang khiêu vũ cùng nhau theo một nhịp điệu chung – nhịp điệu của tự do, của thanh xuân đang được sống hết mình trong một đêm hè sẽ kéo dài mãi mãi.
Có lẽ chính từ khoảnh khắc ấy, concert lần này đã vượt xa ra khỏi khuôn khổ của một đêm nhạc. Nó trở thành một bản hoà ca cảm xúc, nơi mỗi người góp mặt đều là một phần không thể thiếu. Người nghệ sĩ cất lên tiếng hát như lời kể của trái tim. Người làm chương trình vẽ nên không gian bằng ánh sáng và hình ảnh. Còn khán giả – bằng sự cuồng nhiệt, chân thành và sống hết mình – đã biến từng khoảnh khắc thành kỷ niệm không thể thay thế.
Ngay cả với đêm diễn tiếp theo – khi mưa lớn, sân khấu ngập nước và chương trình buộc phải gián đoạn – không khí đáng lẽ phải chùng xuống. Nhưng điều ngược lại đã xảy ra. Khán giả không rời đi, nghệ sĩ không bỏ cuộc. Không một lời than vãn, chỉ có những ánh mắt động viên, những tràng vỗ tay không ngơi nghỉ và sự kết nối âm thầm mà vững chắc giữa hai phía sân khấu. Có vẻ như, tấm vé concert của Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai không chỉ mở lối vào một đêm nhạc, mà còn là tấm vé trở về với những điều nguyên bản nhất: những ca khúc đã từng nằm lòng suốt một quãng tuổi trẻ, những câu chuyện mộc mạc nhưng chan chứa nghĩa tình, những vẻ đẹp văn hoá tưởng chừng đã quen thuộc nhưng vẫn khiến tim người nghe rung lên lần nữa.
Mượn status của chương trình để viết những lời cuối trong bài này:
"Bước vào mùa hè 2024, họ là những người nghệ sĩ độc lập. Bước ra khỏi mùa hè 2024, họ là Gia Tộc Anh Tài".
Nhưng không chỉ là họ – chính khán giả cũng trở thành một phần của gia tộc ấy. Bởi suy cho cùng, không phải ai cũng may mắn được cùng hát dưới ánh đèn với những người bạn thân thiết, dưới làn nước mát lạnh và trong tình yêu dành cho 33 nghệ sĩ mà mình trân quý.
Không có phép màu nào lặp lại giây phút ấy.
Không có cỗ máy thời gian nào đưa chúng ta trở lại khoảnh khắc đó.
Nhưng chính sự không thể lặp lại mới khiến nó trở thành một phần lịch sử đầy rực rỡ trong ký ức – của người biểu diễn, của người đứng sau sân khấu, và của tất cả những ai đã có mặt hôm ấy, như một lần được sống hết mình trong một mùa hè không bao giờ quên.
(Nguồn ảnh: Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai/ Tổng hợp Threads)